Vụ án của Mạnh Kim Dương trở thành một chủ đề được thảo luận sôi nổi trên toàn quốc, được cấp trên coi trọng.
Một tuần sau, mở phiên tòa thụ lý lần nữa.
Ngày hôm đó, Cố Mang và Mạnh Kim Dương đã xin nghỉ phép.
Đi ra khỏi trường học, chiếc xe SUV của Lục Thừa Châu dừng ở cổng trường.
Cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe vẫn là mở ra, người đàn ông mặc vest ngồi phía sau, chiếc cúc áo sơ mi duy nhất phía trên cùng, cảnh tượng hiện ra như đang cấm dục cực độ.
Đôi lông mày lá liễu mạnh mẽ sắc nét.
Một khuôn mặt khiến cho vô số phụ nữ phát điên.
Đôi môi mỏng đang cắn điếu thuốc, không châm thuốc, còn đang gọi điện thoại.
Nhìn thấy Cố Mang, anh ta đã nói điều gì đó với bên kia điện thoại, cúp điện thoại.
Đem điếu thuốc trong miệng vút vào gạt tàn, xuống xe.
Lục Thừa Châu một tay đút túi đi tới, hất cằm về phía xe: “Đi thôi, lên xe.”
Cố Mang gật đầu.
Trước khi lên xe, Cố Mang đột nhiên hơi tiến lại gần người đàn ông đó, hạ thấp giọng nói: “Tài xế dành riêng cho tôi?”
Lục Thừa Châu nhướng mày một cái, khá quyến rũ, đuôi mắt có tà khí.
Vẻ mặt Cố Mang nhạt nhẽo nhìn anh ta: “Mục đích gì?”
“Cô cảm thấy thế nào?” giọng nói của Lục Thừa Châu rõ rằng trầm ấm, đáy mặt hiện lên điệu cười yếu ớt.
Cố Mang nheo mắt nhìn, chỉ đơn giản nhếch mép cười một tiếng, không nói chuyện.
Chui vào trong xe.
Chỗ ghế lái, ánh mắt Lục Nhất vô cùng phức tạp.
Vụ án này không liên quan đến bọn họ, ông nội nhà anh ta mới từ thủ đô qua thế này, đặc biệt đến đây để đón Cố tiểu thư.
…..
Tới toà án Minh Thành.
Những bức ảnh của Mạnh Kim Dương đã bị lộ trên mạng.
Nhà báo đã đợi ở đó từ sớm để nhìn thấy cô ấy, lao tới với chiếc máy ảnh và micro.
Tại thời điểm này, một nhóm người mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, tiến lên trực tiếp chặn các nhà báo.
Vẻ mặt mấy người Cố Mang vô cảm đi vào trong toà án.
Mười giờ sáng, phiên toà chính thức bắt đầu.
Mạnh Kim Dương nhìn thấy người đàn ông trung niên gầy gò đang ngồi ở bên bị cáo, bình chân như vại, ánh mắt chán ghét.
Hít một hơi thật sâu, cô ấy mím môi ngồi ở bên nguyên cáo.
Khương Thận Viễn đã sớm chuẩn bị tất cả bằng chứng, hơi thở có chút nặng nề, lời nói sắc bén lạnh lùng nghiêm túc, mười phút đồng hồ ngắn ngủi, sau đó bên này luật sư của Tào Cương không nói nên lời.
Một tiếng đồng hồ sau, thẩm phán gõ búa đưa ra phán quyết cuối cùng.
Tào Cương bị tuyên án tử hình.
Đoạn video về phiên toà đã đồng loạt được tung lên mạng.
“Tuyên án tử hình” bốn chữ ra đời, cư dân mạng reo hò, hả lòng hả dạ!
Cố Mang ngồi vắt chéo chân trong khán phòng, đan mười ngón tay vào nhau và nói lời tạm biệt, cằm hơi thu lại, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Tào Cương, vừa xảo trá vừa yên tĩnh, màu đỏ của tà nịnh phát sáng.
Từ mười hai năm trước, đáng lẽ đã phải là một người chết rồi.
Phiên tòa kết thúc.
Cố Mang và Mạnh Kim Dương vừa bước ra ngoài, đã nhìn thấy người phụ nữ đeo phù hiệu báo chí đang đứng ở giữa sảnh tòa án.
Người phụ nữ vác chiếc máy ảnh trên vai, mái tóc dài được búi bằng chiếc bút.
“Cố Mang.” Người phụ nữ hô lên, hướng về phía bọn họ đi đến, trông thấy Lục Thừa Châu, bất ngờ nói: “Thiếu gia Lục, anh đã yêu cầu tôi thực hiện cuộc phỏng vấn độc quyền ngày hôm nay, chính là vụ án này chứ?”