Cố Mang nhìn chằm chằm vào cô gái đeo khẩu trang và đội mũ trong bức ảnh, lông mày hơi nhướng lên, kiêu ngạo ngông cuồng, tuỳ ý tà mị.
Che chắn khá kín đáo.
Ánh mắt dừng lại ở một nốt ruồi trên đuôi lông mày của cô gái, mắt híp lại, phút chốc ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Nguyễn Thanh Thanh.
...
Các học sinh vẫn chưa được về, giáo viên chủ nhiệm đều đang trông coi ở trong lớp học.
So với sự lo lắng của lớp 20, lớp 12/1 vẫn im lặng như thường lệ.
La Tụng Hoa đứng ở cửa lớp, vẫn chưa thoát khỏi sự choáng váng sau sự việc của Mạnh Kim Dương, rất khâm phục sự mạnh mẽ của Mạnh Kim Dương, nhưng cũng tiếc nuối vì không thể đuổi được tai hoạ Cố Mang này đi.
Nếu không có cô, bây giờ Mạnh Kim Dương đã là học sinh của cô ta rồi!
Ngay lúc này, chủ nhiệm khoá bỗng nhiên đi tới.
La Tụng Hoa hơi nghiêm mặt: “Chủ nhiệm.”
Chủ nhiệm gật đầu, giọng trầm xuống: “Gọi Nguyễn Thanh Thanh của lớp cô ra đây.”
“Nguyễn Thanh Thanh?” La Tụng Hoa sững sờ: “Tìm em ấy có chuyện gì sao?”
Chủ nhiệm cũng không rõ lắm, nhưng đại khái cũng đoán được một số điều, chỉ nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy.”
La Tụng Hoa nhíu mày, đáy mắt lóe lên suy nghĩ, rồi đi vào lớp học: “Nguyễn Thanh Thanh, ra ngoài một chút.”
Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, cả người rất bất an.
Kể từ khi sự việc bị phơi bày đến giờ, đã hơn một giờ trôi qua, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì được truyền ra, kéo dài càng lâu, cô ta càng cảm thấy lo lắng.
Nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi tên mình, cả người cô ta bật dậy khỏi chỗ ngồi, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Ngơ ngác nhìn La Tụng Hoa, giọng nói căng thẳng: “Cô, có chuyện gì vậy ạ?”
La Tụng Hoa không nói gì, quay người bước ra ngoài lớp học.
Nguyễn Thanh Thanh lo lắng đến mức hơi run rẩy, bước ra khỏi chỗ ngồi.
Đến cửa lớp, La Tụng Hoa nói: “Em và chủ nhiệm giáo vụ đi một chuyến, có việc cần tìm em.”