Tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ, người đàn ông đó bị Cố Mang quật qua vai nện mạnh xuống đất.
Những tên công tử bột khác mặt mày biến sắc.
Bọn họ hống hách ngang ngược quen thói rồi, chưa bao giờ nếm mùi thất bại hết.
Nhìn chằm chằm vào người con gái đang đánh huynh đệ mình, bàn tay siết chặt, phát ra tiếng bẻ khớp cụp cụp.
“Tóm lấy cô ta, đêm nay phải dạy dỗ con đó một trận ra hồn!”
Một người trong đám lưu manh cắn răng nói.
Cố Mang nhìn ba người đang nhào tới, nhếch mép, phong thái lười biếng thong thả, đôi mắt đẹp đẽ híp lại, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rét run.
Muốn chết.
Cô chợt đạp về phía trước một phát với lực rất mạnh, khiến người đàn ông ở trước mặt nằm rạp xuống đất, bò cũng không bò nỗi.
Bắt lấy nắm đấm đang vung tới, răng rắc một tiếng, lực tay mạnh đến mức bẻ gãy xương cổ tay của người đàn ông, khiến anh ta hét lên đầy thảm thiết.
Còn lại một người nhìn thấy ba người đàn ông nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt anh ta cảm thấy cả người sởn cả tóc gáy.
Bản năng mách bảo rằng có sự nguy hiểm, anh ta loạng choạng lùi lại, muốn chạy trốn.
Bỗng nhiên trước mắt anh ta lóe lên một cái, gần như không nhìn rõ được làm thế nào mà Cố Mang xuất hiện, cả người anh ta bị một lực cực kì lớn siết chặt, kẹp cổ, rồi bị ném lên nắp động cơ của chiếc xe thể thao.
Cẳng chân thon dài của Cố Mang đạp lên đầu xe thể thao, cụp mắt xuống nhìn, không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông bị cô kẹp cổ.
Đôi mắt của Cố Mang lóe lên ánh đỏ trông hơi quỷ quái, như thể bị nhuốm máu.
Người đàn ông hoảng loạn, toàn thân mềm nhũn vì sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt, không dám nói lời nào.
Cố Mang không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, ánh mắt khinh miệt, đuôi mắt hơi nhướng lên: "Lá gan to đấy.”
Người đàn ông run rẩy nói: "Xin... xin lỗi..."
Cố Mang nhìn người đàn ông sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, khẽ cười nhạo: “Học làm người tốt, hiểu không?”
“Đã...đã hiểu.”
Cố Mang buông tay, từ từ rút chân dài đang dẫm lên xe xuống, hai tay lại đút vào túi quần.
Cố Tứ cười thích thú nhìn mấy người đang nằm dưới đất kêu thảm thiết.
Cậu ta bước lên đá một cái, giọng nói non nớt có chút lười biếng và ngang tàng: “Tao nói tụi bay đúng là không có mắt, chẳng lẽ lại không biết chọn người mà chọc, lại đi chọc phải tụi này, đời người vốn đã ngắn, tụi bay lại còn muốn đi đường tắt."
Chị cậu ta đang không vui, đám ngu ngốc này lại đâm đầu vào chọc ghẹo.
Nếu chị cậu ta không có lòng từ bi, mấy người này đã bị đánh đến nghi ngờ cả cuộc đời rồi.