Sau khi Cố Mang ngồi xuống thì nhướng mắt lên: "Rút đơn kiện?"
Một đám người nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Hồi lâu sau, nữ sinh mới phì cười một tiếng: "Trông em dễ chọc vào lắm à?"
Mấy phụ huynh vừa thấy cảnh mở màn này lập tức hiểu được, hôm nay bọn họ không đổ nhiều máu thì không qua được việc này.
Hiệu trưởng Phó nhìn đám phụ huynh kia, lại nhìn Cố Mang.
Nữ sinh vẫn cười, cái kiểu cười vừa xấu xa vừa du côn này, mặt mày xinh đẹp hơi nhếch lên, kiềm chế vài phần lạnh lẽo hung ác.
Có điều Cố Mang có thể xuất hiện ở đây, chứng minh việc này còn có đường thương lượng.
Vì không muốn ảnh hưởng đến sự phát huy của Cố Mang, hiệu trưởng Phó đứng dậy, nhìn nữ sinh: "Cố Mang, đây là việc riêng của em, trường học sẽ không nhúng tay vào, tự em xem mà xử lý đi, trong trường học còn có việc chờ thầy xử lý."
Cố Mang nghe tiếng, không có phản ứng gì, như là đã sớm biết Cố Âm ở bên ngoài.
Tịch Yên nhìn nữ sinh đang ngồi bên trong, biết cô và Cố Âm bất hòa nên không nói gì, trực tiếp đóng cửa lại.
"Sao em lại ở đây?" Hiệu trưởng Phó nhìn cô ta, ánh mắt hơi lạnh lùng: "Không phải các em đang học tiết buổi sáng sao?"
Cố Âm cầm quyển giáo án của La Tụng Hoa đưa cho ông ta xem: "Cô giáo bảo em đi lấy đồ, em thấy cô Tịch và chị em tới đây nên tưởng là xảy ra chuyện gì, hiệu trưởng, chị em làm sao vậy?"
Thái độ của hiệu trưởng Phó lạnh lùng: "Không có việc gì, trong thời gian lên lớp thì cứ ở yên trong phòng học, đừng đi lại lung tung."
Lúc trước trong Lễ động viên, ông ta vẫn còn nhớ rõ Nguyễn Thanh Thanh đã bị Cố Âm lợi dụng.