Cố Mang ăn cơm xong, lại uống thêm nửa viên thuốc ngủ, đang định đứng dậy về phòng ngủ.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, hai người không khỏi ngẩn ra.
Muộn thế này rồi, là ai vậy?
Cố Mang ở gần cửa hơn, bèn đi tới mở cửa, Lục Thừa Châu cũng bước đến.
Mở cửa ra, bên ngoài là một nhân viên giao hàng, tay ôm một bó hoa hồng lớn, những đóa hoa đỏ rực như sắp nhỏ ra từng giọt nước.
"Có phải cô Cố Mang không ạ?" Người nọ mỉm cười hỏi.
Cố Mang liếc nhìn bó hoa hồng trên tay anh ta, nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa miệng: "Là tôi."
Bó hoa quá lớn, nhân viên giao hàng ôm cũng có chút khó khăn, anh ta vất vả lấy ra tờ giấy ký nhận: "Chào cô Cố, đây là hoa và quà tặng cho cô, phiền cô ký nhận ạ."
Cố Mang nhận lấy, ký tên: "Tốc độ nhanh thật đấy."
Cô nói một câu không đầu không đuôi.
Nhưng nhân viên giao hàng lại hiểu, anh ta mỉm cười, thành thật nói: "Tiền đầy đủ thì cái gì cũng nhanh."
Hoa và quà đều do vị kia đặt, giá gấp năm lần để họ giao đến Tỷ Cung trong vòng một tiếng.
Cố Mang nhướng mày, trả lại thẻ ký nhận cho anh ta: "Hoa thì tôi không nhận đâu, coi như tôi tặng bạn gái anh, quà bán đi chắc cũng đủ để anh mua trả góp một căn hộ ở trung tâm thành phố."
Người kia luôn hào phóng.
Nhân viên giao hàng ngẩn ra, nhìn Cố Mang vẫy tay với anh ta một cách bất cần đời, cánh cửa đóng lại trước mặt.
Anh ta chớp chớp mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết đang xảy ra chuyện gì.