Bút lướt đi trên giấy một cách trôi chảy, từng bước giải rất tinh diệu, rõ ràng, không cần giải thích cũng có thể hiểu ngay.
Chữ viết của anh ta hơi sắc nét, lộ ra sự lạnh lùng và chút dữ dội.
Rất đẹp.
Cả tay và chữ của anh ta đều rất đẹp.
Cố Mang nhướng hàng lông mày tinh tế lên.
Khi Lục Thừa Châu viết xong đáp án, cô trả lại bài thi cho Mạnh Kim Dương.
Mạnh Kim Dương nhìn những lời giải, ánh mắt sáng lên từng chút một, giọng đầy kinh ngạc: "Thì ra phải giải như thế này, sao mình không nghĩ ra nhỉ?"
Cố Mang nhấp một ngụm nước mật ong, giọng trầm thấp: "Luyện tập nhiều là sẽ quen."
Mạnh Kim Dương gật đầu liên tục.
Nghe vậy, Lục Thừa Châu khẽ cười một tiếng.
"Cười gì?" Cố Mang nhìn anh ta, đôi mắt đen khẽ nheo lại, ánh mắt hơi nguy hiểm.
"Học sinh đội sổ đi nói với học sinh giỏi nhất khoa rằng làm bài nhiều là sẽ quen." Giọng người đàn ông trầm khàn, pha chút từ tính, thấp giọng trêu: "Cười cái này."
Mạnh Kim Dương cũng không nhịn được, bật cười khúc khích.
Mặt Cố Mang không đổi sắc: "Buồn ngủ, đi ngủ đây."
Cô vừa đứng lên, tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, cảm giác hơi nóng. Cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi.
"Mai có kế hoạch gì không?" Lục Thừa Châu hơi ngẩng đầu lên hỏi cô.
Cố Mang trả lời gọn: "Ngủ."
Nghỉ lễ Tết nguyên đán, đi đâu cũng đông người, rất phiền.
Cô cúi đầu, từ góc nhìn của Lục Thừa Châu, hàng mi dài và cong như cánh quạt, trông thật đẹp.
Khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Anh ta khẽ vuốt tay cô, nhẹ nhàng nói: "Tần Phóng mới mua một trang trại ngựa ở ngoại ô phía tây Minh Thành, em đi chơi không?"