Tạ Thành Vận là cấp trên trực tiếp của Lôi Tiêu, đáy mắt có chút nghi ngờ.
Cháu gái của Lôi Tiêu quen biết với người nhà họ Lục và nhà họ Tần.
Thái độ hôm nay của Tần Duệ, rõ ràng rất tôn trọng cháu gái của Lôi Tiêu, sao lại bị cướp mất vị trí chứ?
Người khác không biết nội tình, thấy Lôi Tiêu có bối cảnh vững chắc, cười tán dương: “Hóa ra Lôi trưởng là cậu của cô Cố.”
Lôi Tiêu không nói gì, nụ cười trên mặt có phần cứng ngắc, trong đầu càng thêm rối bời.
Cố Mang và Cố Tứ, sao lại quen biết với các gia tộc bên Bắc Kinh?
Lục Thừa Châu liếc nhìn sắc mặt của Lôi Tiêu, cười nhẹ một tiếng, tỏ ra khinh thường, mở miệng nói lạnh nhạt: “Có việc, đi trước đây.”
Lục Thượng Cẩm gật đầu, gọi những cán bộ phía sau: “Chúng ta cũng vào thôi.”
Một nhóm người lần lượt bước vào Thiên Hạ Cư.
Lôi Tiêu như người mất hồn, ba bước lại quay đầu theo sau đám người.
Tần Duệ đi sau cùng, đợi tất cả mọi người vào hết, nhìn về phía Cố Mang, “Cô Cố, cơ thể của Dao Chi là phục hồi tự nhiên nhờ liệu pháp ăn uống, hay vẫn cần điều trị bằng thuốc đông y?”
Lục Thừa Châu nghiêng người, quay đầu lại.
Nghe Tần Phóng nói về chuyện này, bệnh mà nửa năm tìm bác sĩ nổi tiếng không có tiến triển gì, lại được Cố Mang chữa khỏi.
Chỉ dùng một đơn thuốc.
Y học cổ truyền học rất khó hiểu, ngay cả đông y và châm cứu cũng có thể học đến mức tinh thông như vậy, nhưng bài thi lại đều được điểm 0.
Đáy mắt người đàn ông thoáng hiện sự hứng thú.
Cố Mang đứng đó một cách lười biếng, một tay cho vào túi, ba ngón tay giữ chặt miệng cốc trà sữa, cổ tay tự nhiên thả lỏng, hờ hững mở miệng: “Liệu pháp ăn uống, ngày mai tôi sẽ gửi cho Tần Dao Chi một đơn thuốc điều trị qua thực phẩm, tuần sau lại châm cứu một lần nữa.”