Phu Nhân Lại Trốn Rồi
“Sao lại không ổn cơ chứ.
“Nàng ta đã hủy hoại thanh danh của ta, lẽ nào còn có thể không gả cho ta sao.”
Mặc Thư khẽ lẩm bẩm:
“Nam tử thì lấy đâu ra thanh danh mà nói chứ.”
Lâm công tử gõ một cái cốc vào đầu Mặc Thư:
“Ngươi thì biết cái gì. Ta nói có là có.”
Thì ra, hôm qua hắn ta chỉ đang diễn kịch.
Cố ý giăng bẫy để lừa ta.
Ta tức đến mức đầu bốc khói, không hề nhận ra có người đang tiến lại gần.
“Thưa Tướng quân, ngài đang nghe lén đấy à.”
Ta giật mình một cái, suýt chút nữa thì ngã lộn cổ khỏi mái nhà.
Người nọ vội vàng kéo ta lại, vẻ mặt như đang xem một vở kịch hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liếc mắt nhìn qua, ta thấy người này trông thật quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Chưa kịp mở lời hỏi han, hắn ta đã tự khai báo:
“Tướng quân quả nhiên gan dạ hơn người, bản vương vô cùng khâm phục.”
Bản vương.
Thử hỏi xem trong cái phủ họ Lâm này, có kẻ nào dám tự xưng là “bản vương” cơ chứ.
Đáp án: Lục Hoàng tử.
Lục Hoàng tử cười gian xảo như một con hồ ly:
“Đại cữu ca của bản vương trong trắng như đóa sen tinh khiết, Tướng quân đã trót chạm vào rồi thì không thể nào bỏ rơi giữa chừng được đâu.”
Ta tức đến bật cười thành tiếng:
“Hoàng tử điện hạ đang nói gì vậy. Người cũng đã nghe được đoạn đối thoại kia rồi, Lâm đại công tử kia có cần ta phải dây dưa chắc.”
Lục Hoàng tử giả vờ ngơ ngác đáp:
“Đại cữu ca của bản vương thật là xui xẻo, nơi nào không chọn để trò chuyện, lại cứ nhất định phải vào viện của Vương phi nhà ta mà nói cơ chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com