Phu Nhân Lại Trốn Rồi

Chương 6



Ta trợn tròn mắt, lại hỏi:

“Rồi sao nữa.”

Ngô nhũ mẫu lại não nề thở dài:

“Haizzz…”

“Nhũ mẫu đừng ‘haizzz’ nữa, nói thẳng vào chuyện chính đi.”

Ngô nhũ mẫu đưa tay quệt vệt mồ hôi (thực ra chẳng có giọt nào) trên trán, đoạn nói:

“Thưa Đại tiểu thư, trước khi khinh bạc người ta như vậy, sao người không chịu tìm hiểu kỹ càng về vị Đại công tử nhà họ Lâm kia chứ.”

Ta làm sao mà không tìm hiểu cho được. Ta đã bỏ ra hẳn một trăm lượng bạc để nghe ngóng tin tức cơ mà.

“Nhà họ Lâm ở kinh thành này tuy chỉ là một tiểu môn tiểu hộ, nhưng hai vị thiên kim tiểu thư nhà đó lại gả vào những nơi vô cùng hiển hách.

“Một vị là phu nhân của Tiểu Quốc cữu gia, vị còn lại chính là Chính phi của Lục Hoàng tử điện hạ.

“Cả kinh thành này chỉ có hai con rồng phượng quý giá như vậy, đều bị nhà họ Lâm ôm trọn vào lòng rồi.

“Đại tiểu thư ơi là Đại tiểu thư, người không khinh bạc ai khác, lại cứ nhằm đúng Đại công tử nhà họ Lâm mà ra tay.”

Ta cứng họng, cố gắng chống chế:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tên tiểu tư nhà đó nói hai vị tiểu thư đều xuất gia theo đạo sĩ, ta đâu có nghĩ xa xôi đến thế.”

Ngô nhũ mẫu lại tiếp tục thở dài:

“Tiểu Quốc cữu gia và Lục Hoàng tử điện hạ trước kia quả thực từng là đạo sĩ tu hành, nhưng sau đó đã hoàn tục xuống núi, thành gia lập thất.

“Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách người được, người từ nhỏ đã lớn lên ở biên ải xa xôi, nào biết được những mưu sâu kế hiểm chốn kinh thành này.

“Giá như người chịu khó hỏi thêm một người nữa thôi, thì đã rõ tường tận mọi chuyện về nhà họ Lâm rồi.”

Ngô nhũ mẫu càng nói, ta càng thấy chột dạ, đầu cúi gằm xuống tận ngực.

“Lúc này người đừng lo lắng chuyện nhà họ Lâm nữa, khi lão nô chạy sang đây, Tướng quân đã nổi giận đùng đùng, đi thẳng vào từ đường lấy gia pháp rồi.”

Trời đất ơi. Vậy sao nhũ mẫu không nói với ta sớm hơn một chút.

Ngô nhũ mẫu vừa dứt lời, ta đã vội vàng khoác bừa chiếc ngoại bào, tung người phóng lên xà nhà, định bụng tốc ngói mà đào tẩu.

Thấy vậy, Ngô nhũ mẫu liền hướng ra cửa, lớn tiếng kêu gọi:

“Người đâu. Mau giữ Đại tiểu thư lại. Người định không chịu trách nhiệm, còn muốn bỏ trốn nữa.”

Cửa phòng “RẦM” một tiếng bị đá văng ra, phụ thân ta tay lăm lăm cây roi da, mặt đằng đằng sát khí xông vào.

Cái mạng nhỏ này của ta, xem như tiêu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com