Phu Nhân Lại Trốn Rồi

Chương 3



Tính tình Lâm công tử thì văn nhược, còn ta lại cương nghị mạnh mẽ, chúng ta đúng là một cặp trời sinh đất tạo.

Thú thật, ta thậm chí đã tính sẵn trong đầu đủ mọi cách, từ việc làm sao để Lâm công tử không nảy sinh nhị tâm, đến việc giúp hắn giành được sự yêu mến trong gia đình, rồi cả cách đối phó với hai vị tiểu cô ngang ngược kia nữa.

Ấy thế mà, không ngờ tên Mặc Thư c.h.ế.t bầm kia lại dám lừa gạt ta.

Ai đó nói cho ta biết đi, rốt cuộc ta đã ngủ với hạng người nào thế này.

Tất cả là tại tên khốn Trần Thế Kiệt.

Nếu không phải hắn cố tình cưới tiểu thiếp để chọc tức ta, ta đã chẳng hòa ly với hắn.

Nếu ta không hòa ly, mẫu thân đã không thúc ép ta tái giá.

Nếu ta không bị ép tái giá, đã chẳng tùy tiện dây dưa với cái tên Lâm công tử này.

Nghĩ đoạn, ta vội vàng thoát khỏi căn phòng đó, tức tốc trèo tường sang phủ họ Trần, tìm Trần Thế Kiệt trùm bao bố đánh cho một trận nhừ tử.

2.

Trần Thế Kiệt chính là tiền phu của ta.

Chúng ta vốn có hôn ước từ thuở còn trong bụng mẹ. Vừa đến tuổi cập kê, mẫu thân đã vội thúc giục ta hồi kinh thành thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta quả có quay về kinh, nhưng là để từ hôn.

Nào ngờ khi ấy nhà họ Trần đã sa cơ thất thế, sống c.h.ế.t không chịu từ hôn. Đã vậy, Trần Thế Kiệt lại mang dáng vẻ thư sinh nho nhã, đúng kiểu ta mê.

Vốn là kẻ trọng vẻ bề ngoài, ta đã đồng ý với lời cầu thân của nhà họ Trần.

Kết quả là, vừa chuẩn bị cởi áo vào động phòng, thì tin chiến sự khẩn cấp đã truyền đến ngoài cửa.

Trần Thế Kiệt dịu dàng giúp ta mặc lại y phục chỉnh tề, hứa sẽ đợi ta bình an trở về kinh.

Ta cũng dặn hắn phải giữ mình như ngọc, chờ ngày ta về.

Các vị phụ nhân ở biên ải thường rỉ tai nhau rằng, nam nhân một khi đã nhơ bẩn thì còn khó chịu hơn cả cống rãnh hôi thối.

Ta tuyệt đối không muốn chung chạ với một nam nhân dơ bẩn.

Trần Thế Kiệt im lặng hồi lâu, chẳng nói chẳng rằng.

Ta cứ ngỡ hắn đã ngầm đồng ý, bèn khoác lại khôi giáp, theo đại quân thẳng tiến ra chiến trường.

Chuyến đi này, thấm thoắt đã ba năm ròng.

Ngày ta khải hoàn về kinh, Trần Thế Kiệt tay bồng một đứa trẻ, sau lưng là mấy nàng tiểu thiếp yểu điệu, nghênh đón ta ngay trước cửa.

Ta tức đến độ trời đất quay cuồng. Cảm giác như có vô số chiếc mũ xanh đang xoay tít trên đầu mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com