Sau khi bái biệt phụ mẫu, ta được đại ca cõng lên kiệu hoa.
Đại ca ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng thì thầm:
“Muội phu của muội trông yếu ớt như vậy, chắc chắn là không chịu nổi roi vọt đâu, nếu muội có tức giận gì, thì cố gắng nhẫn nhịn một chút.”
Ta nhịn cái khỉ gì chứ.
Thấy ta im lặng không nói gì, đại ca lại tiếp tục khuyên nhủ:
“Nhà họ Ngô chúng ta không thể nào đắc tội với nhà họ Lâm được đâu.”
Không thể đắc tội ư. Kể từ hôm nay, ta đã là người của nhà họ Lâm rồi, người một nhà đánh người một nhà, có gì mà không thể cơ chứ.
“Nếu muội thực sự muốn đánh, thì phải đánh làm sao cho không ai có thể nhìn ra được vết thương.”
Ta…
Đại ca, ngài đúng là cao nhân khó lường.
Xuống khỏi kiệu hoa, Lâm Tu nắm lấy tay ta, dìu ta cùng bước về phủ.
Lòng bàn tay hắn khô ráo và ấm áp. Nếu không phải vì tình huống lúc này không cho phép, ta thật sự rất muốn cho hắn một cú vật qua vai cho hả giận.
Dám tính kế lừa gạt ta, ta nhất định sẽ không để cho hắn được dễ dàng vào động phòng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta giả bộ ngoan ngoãn làm lễ bái đường thành thân rồi cùng hắn bước vào phòng hỷ.
Trong phòng hỷ, Lâm Nghiên cùng với nhóm người của nàng đã chờ sẵn ở đó, ồn ào huyên náo không ngừng nghỉ.
Mãi cho đến gần giờ Ngọ, đám người ấy mới chịu kéo nhau rời đi.
Đợi cho bọn họ vừa đi khỏi, ta liền vén tấm khăn trùm đầu lên, bước nhanh mấy bước tới chiếc ghế gần đó, cầm lấy đĩa điểm tâm trên bàn mà ăn ngấu nghiến.
Đói c.h.ế.t ta mất thôi.
Ăn no, uống đủ, ta bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rũ rượi. Sau khi chỉnh lại tấm khăn trùm đầu cho ngay ngắn, ta ngả đầu xuống giường thiếp đi lúc nào không hay.
Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, ta bị một con ch.ó lớn ép uống rượu, rượu từ miệng nó truyền thẳng qua miệng ta. Sau khi ép rượu xong, nó còn cắn rách cả y phục của ta.
Con chó thối tha ấy vừa l.i.ế.m vừa cắn khắp người ta, từ trên xuống dưới, lại còn dùng cả móng vuốt mà chà xát nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta giơ tay lên định đập nó, nó liền thè lưỡi ra l.i.ế.m tay ta.
Thật là ghê tởm không chịu nổi.
Khi ta hoàn toàn tỉnh lại, trời đã sáng rõ ràng.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, Lâm Tu vẫn đang ngủ rất say sưa.
Nhìn xuống dưới, kéo tấm chăn ra, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng ta.
Ngẩng đầu lên, ta lại bị hắn lừa rồi.
Trên bàn có đĩa điểm tâm và ấm trà đã bị bỏ thuốc mê. Đây chính là bài học thứ hai mà Lâm Tu đã “dạy” cho ta.
Càng nghĩ càng thấy tức tối, ta vung tay tát mạnh một cái vào mặt Lâm Tu.
Gương mặt trắng trẻo của hắn lập tức đỏ bừng lên. Hắn chỉ khẽ “ưm” một tiếng rồi lại tiếp tục ngủ say như chết.
Ta bèn trực tiếp lay hắn tỉnh dậy.
Lâm Tu dụi dụi mắt, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, quay sang nhìn ta, rồi e thẹn mỉm cười một cái:
“Nương tử, nàng tỉnh rồi à.”
Ta chỉ tay vào hắn, rồi lại chỉ vào chính mình:
“Nói mau, chuyện giữa chúng ta rốt cuộc là thế nào đây.”
Lâm Tu làm ra vẻ mặt đáng thương, giống hệt như một tiểu thê tử bị bắt nạt:
“Hôm qua ta uống say quá, nương tử à, chính là nàng đã chủ động đè ngã ta đó.”
Ta ngủ say như c.h.ế.t mà có thể đè ngã được một kẻ say rượu sao.
Nghe xem, đây có phải là lời mà một người bình thường có thể nói ra được không.
Thấy ta không tin, Lâm Tu liền đưa tay lên che lấy một bên má của mình, chính là chỗ vừa bị ta tát đỏ ửng:
“Sao ta cứ cảm thấy mặt mình đau rát thế này.”
Ta có chút chột dạ, vội vàng quay mặt sang hướng khác:
“Thôi được rồi, thôi được rồi.”
Tự trách bản thân mình, gan lớn bằng trời, lại tự nguyện bước chân vào cái bẫy mà người khác đã giăng sẵn ra.