Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 4



4.

Lẽ ra ta nên giống như những nha hoàn khác, bỏ chạy cho xong. Nhưng ta lại nhớ đến mẫu thân.

Nhớ đến khi bà còn sống, vì hôn sự của ta mà ngày ngày chìm trong dằn vặt và hối hận.

Cho nên, ta muốn làm điều gì đó cho Thẩm gia, để tội nghiệt của mẫu thân có thể nhẹ đi đôi chút.

Kiếp sau có thể đầu thai vào chốn tốt đẹp, sống một đời bình an thuận lợi, cơm no áo ấm.

Ta không nhớ rõ mình đã bị đánh bao nhiêu roi, chỉ nhớ khi lần về đến phòng giam, ta vịn tường mà đi, rồi ngã nhào xuống lớp rơm rạ.

May mà bọn họ không đến tra tấn mỗi ngày. Ba ngày tới một lần.

Trong khoảng thời gian ấy, thân thể của Thẩm Huy dần dần hồi phục.

Hắn đối với ta cũng không còn lạnh nhạt như trước. Chỉ là vẫn trầm mặc không nói.

Cho đến một lần, khi ta bưng bát nước đến đút cho hắn uống, hắn đột nhiên nghiêng đầu, bất ngờ chạm trán ta, mùi thuốc nhàn nhạt thoảng qua.

Ta hơi sững lại, còn chưa kịp phản ứng. Hắn bỗng quay đầu đi, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một tia tinh nghịch:

“Ta, ta tự làm được…Sau này, không cần phải làm những chuyện này cho ta nữa.”

…….

“Mạnh cô nương, tới rồi.”

Hồi ức tới đây bỗng chốc bị cắt ngang, ta vén màn xe lên.

Kinh thành, tấc đất tấc vàng. Cửa tiệm ta thuê nằm khá xa đại lộ chính.

Dỡ đồ xuống, trả tiền xe. Phu xe giúp ta mang hành lý vào trong tiệm.

“Mạnh cô nương, lần sau có cần, cứ tìm ta.”

Ta gật đầu, nhìn căn tiệm trống hoác có chút ngại ngùng: “Lần sau nhất định mời huynh ở lại uống chén nước.”

Hắn xua tay: “Không sao.”

Mặt trời ló ra khỏi tầng mây, ánh nắng rải từng vệt nhỏ qua cửa, chiếu vào trong phòng.

Bụi bay lơ lửng trong không khí, lấp lánh trong nắng như đang múa.

Nhà không lớn, chia làm hai gian trước sau. Phía trước là cửa tiệm, phía sau là nơi ở, còn có một cái sân nhỏ.

Ta đặt đồ xuống, múc nước từ giếng lên, lau dọn ba lượt trong ngoài, cuối cùng cũng xem như sạch sẽ.

Lại quét nhà, trải giường. Khi xong xuôi hết thảy, mặt trời cũng gần khuất núi.

Ta cầm túi tiền ra ngoài, mua nồi niêu chén bát, bàn ghế tủ kệ, còn tìm người đặt làm một tấm biển hiệu.

Khi về tới cửa, trời đã tối đen. Trong ánh hoàng hôn, một bóng người cao ráo đứng trước cửa.

“Thẩm đại nhân?”

Ta thử gọi một tiếng. Hắn xoay người lại.

Ta xách đồ bước đến, lấy chìa khóa mở cửa. Trong bóng tối mò mẫm đặt đồ xuống, rồi châm ngọn nến trên quầy.

Ánh nến vàng ấm lan ra, soi sáng cả gian nhà.

“Sao ngài lại tới đây?”

Hắn đưa mắt nhìn khắp tiệm, giọng khàn khàn: “Ngươi ở đây?”

Ta gật đầu: “Còn chưa thu dọn xong, không tiện mời đại nhân vào trong.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ngài tìm ta có chuyện gì sao?” Ta lại hỏi.

Cuối cùng, ánh mắt hắn cũng dừng trên mặt ta, chậm rãi mở bàn tay ra: “Cái này, ngươi chưa lấy.”

Trong lòng bàn tay hắn, là một chiếc vòng ngọc, bóng loáng mượt mà.

Ta cười gượng: “Vật quý giá như vậy, ta không dám nhận.”

“Ngươi mang đi hết mọi thứ, chỉ để lại chiếc vòng này. Là vì ta tặng nên ngươi không muốn nhận sao?”

Ta hơi ngẩn người, không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, bèn gật đầu.

Hắn cúi đầu, thần sắc ảm đạm. Ta cân nhắc rồi mở lời:

“Không phải vì chán ghét Thẩm đại nhân.”

Hắn ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn ta, trong mắt như vừa bừng sáng lên.

Ta nói tiếp: “Chỉ là ta và Thẩm đại nhân vốn chẳng thân quen, nói trắng ra, chẳng qua là quan hệ chủ tớ, chẳng dám nhận lễ vật nặng nề như thế.”

“Chủ tớ?”

Ta khẽ gật đầu.

Hắn bật cười khổ: “Thì ra ngươi nghĩ vậy, là ta đa tình rồi.”

Ánh hoàng hôn dần chìm, màn đêm buông xuống.

Ta khép hờ cửa, ngầm tiễn khách: “Thẩm đại nhân, không còn sớm nữa.”

Hắn lặng lẽ rời đi.

Ta đóng cửa lại, không đoán được tâm tư của hắn. Chỉ cảm thấy — bất thường, quá bất thường.

Mi mắt ta giật mạnh một cái, trong lòng dâng lên nỗi bất an.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Cái bất thường của Thẩm Huy hôm qua khiến cả đêm ta không yên giấc.

Còn mơ thấy vô số ác mộng rối ren.

Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, vén chăn rời giường. Lại ra phố mua thêm không ít thứ, bày biện cho cửa tiệm.

Tấm biển hiệu đặt riêng cũng đã hoàn thành. Thợ thủ công tốt bụng còn giúp ta treo lên trước cửa.

Lô son mới nhất cũng đã điều chế xong. Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ khai trương.

Ta chọn ngày lành, đốt mấy tràng pháo.

Xem như chính thức khai trương.

Nhờ quãng thời gian làm nha hoàn ở Thẩm phủ, ta cũng quen biết không ít tiểu thư quý nữ trong thành.

Thế nên ngày khai trương, khách tới  không ít. Cửa tiệm nhỏ chật kín người.

Lô son đầu tiên bán hết veo.

Tới tận chiều, khách mới thưa dần. Ta cầm bàn toán, vui vẻ tính xem hôm nay kiếm được bao nhiêu bạc.

Lúc ấy lại có khách bước vào, theo gió mang theo hương hoa dành dành.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta ngẩng đầu nhìn, nụ cười lập tức cứng lại.

Giang Yến Dung — người trong lòng của Thẩm Huy.

Cảm giác của ta với Giang Yến Dung rất phức tạp. Nàng từng đưa tay kéo ta khỏi bùn nhơ, lặng lẽ gìn giữ chút tự tôn mong manh của ta…

Nhưng nàng lại trước mặt bao người, đẩy ta xuống vực sâu tăm tối hơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com