Phối Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Hoàng Đế

Chương 3



III.

Đêm đen đặc quánh, chỉ có ánh nến leo lét trong phòng khẽ bập bùng.

Trấn Bắc Vương—Phó Chiêu—đứng sừng sững trước mặt ta, thân ảnh cao lớn như một ngọn núi hùng vĩ, uy nghiêm, tưởng chừng không gì có thể lay chuyển.

Nhưng ta biết, ngọn núi ấy, sớm muộn gì cũng sẽ vì ta mà rung chuyển, thậm chí là sụp đổ.

“Vương gia đêm khuya quang lâm hàn xá, không sợ miệng lưỡi thế gian dị nghị hay sao?”

Ta mỉm cười, đầu ngón tay thon dài khẽ lướt trên vành chén ngọc đựng rượu trên bàn, giọng nói mềm mại tựa lông hồng, nhưng lại đủ sức xoáy sâu vào tâm can người đối diện.

Ánh mắt hắn khẽ trầm xuống, thanh âm lạnh lẽo tựa băng giá ngàn năm:

“Ngươi gọi bản vương đến đây, chỉ để nói những lời nhàn rỗi vô vị này thôi sao?”

Ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi đồng tử trong veo không một gợn sợ hãi.

“Vương gia hà cớ gì phải phòng bị đến vậy? Thiếp thân chỉ muốn cùng ngài thương lượng một cuộc giao dịch mà thôi.”

“Giao dịch?”

Hắn bật cười khẩy, một nụ cười nhạt thếch mang theo vẻ khinh miệt không hề che giấu.

“Một nữ tử chân yếu tay mềm như ngươi, lấy tư cách gì để đàm phán điều kiện với bản vương?”

Lời nói của hắn sắc lẻm tựa lưỡi dao, nhưng chẳng thể chạm đến ta, dù chỉ là một chút tổn thương nhỏ nhoi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chậm rãi đứng dậy, từng bước, từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần hắn, thân hình uyển chuyển, yểu điệu tựa cánh bướm vờn trong đêm.

“Vương gia, người thực sự cho rằng, thiếp thân chỉ là một nữ tử yếu đuối, mặc người định đoạt sao?”

Ta dừng lại ngay trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, hơi thở ấm nóng, mang theo hương hoa lan thoang thoảng, khẽ lướt qua cằm hắn.

“Hoàng đế đương triều chỉ là một kẻ bất tài, chỉ biết dùng quyền lực để áp bức kẻ yếu, một tên hôn quân vô đạo. Thiếp thân biết, vương gia cũng giống như thiếp thân, trong lòng người chất chứa nỗi bất mãn, tuyệt không cam tâm cúi đầu trước hắn!”

Ánh mắt hắn thoáng chút trầm ngâm, nhưng sự kiên định cố hữu vẫn chưa hoàn toàn bị lay chuyển.

“Vậy thì sao? Ngươi nghĩ chỉ bằng vài ba lời nói suông này mà có thể lay động được bản vương?”

“Một mình thiếp thân, tất nhiên là không thể.”

Ta bật cười khẽ, một nụ cười tự tin và quyến rũ. Ngón tay thon dài, mềm mại của ta khẽ lướt nhẹ trên lồng n.g.ự.c rắn rỏi của hắn.

“Nhưng nếu có thêm sự tương trợ của vương gia, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.”

Bất ngờ, bàn tay to lớn của hắn chụp lấy cổ tay ta, lực đạo mạnh mẽ tựa gọng kìm khiến ta khẽ chau mày vì đau.

“Ngươi dựa vào điều gì mà tự tin rằng bản vương sẽ đồng ý giúp ngươi?”

Ta không hề nao núng, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng từng lời từng chữ đều rõ ràng, đanh thép:

“Bởi vì vương gia cũng hận hắn, hận đến thấu xương tủy, chẳng phải sao?”

“Hắn đã đoạt đi binh quyền của ngài, tìm mọi cách chèn ép thế lực của ngài, thậm chí… còn nhẫn tâm sát hại người tri kỷ, người huynh đệ thân thiết nhất của ngài.”

Kiếp trước, mối thâm thù đại hận giữa Phó Chiêu và hoàng đế nào chỉ đơn giản có vậy? Bọn họ vốn là huynh đệ cùng chung dòng m.á.u hoàng tộc, chỉ khác mẹ, nhưng vì tranh giành ngôi báu mà trở mặt thành kẻ tử thù. Khi tiên đế còn tại thế, đã từng có ý định truyền ngôi cho Trấn Bắc Vương. Nhưng tên hôn quân kia, nhờ vào thế lực của ngoại thích mà xoay chuyển cục diện, đoạt lấy ngôi vị Thái tử. Phó Chiêu sau đó bị đẩy ra vùng biên ải xa xôi, nơi gió cát mịt mù. Dù ngài đã lập nên vô số chiến công hiển hách, nhưng vẫn luôn bị hoàng đế tìm cách kiêng dè, chèn ép. Sau khi đường hoàng lên ngôi, hắn liền không ngần ngại mà ra một đòn chí mạng – tước đoạt toàn bộ binh quyền của Phó Chiêu, lại còn âm thầm bày mưu hãm hại người tâm phúc nhất bên cạnh ngài. Mà người đó, không ai khác, chính là vị phó tướng đã cùng ngài lớn lên từ thuở thiếu thời, kề vai sát cánh bao năm trận mạc. Phó Chiêu đã từng cố gắng nhẫn nhịn, nhưng tên hôn quân kia ngày càng lấn tới, ép người quá đáng. Ngày ta c.h.ế.t thảm dưới tay hắn, cũng chính là ngày Phó Chiêu dấy binh làm phản. Kết cục trận chiến ấy ra sao, ta không được biết. Nhưng một đời này, ta nhất định sẽ khiến cho tên hôn quân đó phải nếm trải tận cùng nỗi đau đớn, thống khổ thấu tận tâm can!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com