Phối Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Hoàng Đế

Chương 13



Hắn đứng sừng sững ngay nơi bậc thềm cao nhất, bóng lưng cao ngạo, kiên cường tựa như một cây tùng cổ thụ, nhưng lại mang theo một tia cô độc, lãnh khốc khó có thể diễn tả thành lời.

Một lúc sau, hắn chợt bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp đến mức gần như bị cơn gió đêm cuốn đi mất:

“Không thể nào… Bắc Địch rõ ràng đã giao ước với trẫm, dùng ba tòa thành trì để đổi lấy mạng sống của Phó Chiêu.”

Hắn khẽ híp mắt lại, giọng nói ẩn chứa sự ngờ vực đến cùng cực:

“Bây giờ Bắc Địch lại dám cả gan đánh đến tận cung môn của trẫm ư? Chắc chắn là Phó Chiêu đã bội phản! Hắn muốn tạo phản!”

Ta đứng lặng yên ở phía sau hắn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngạo, đơn độc ấy, trong lòng lại chợt dâng lên một cỗ nhiệt huyết khó tả.

Ngay chính lúc này đây, hơn bao giờ hết, ta vô cùng khao khát được nhìn thấy Phó Chiêu.

Phó Chiêu, chàng mau đến đây, hãy dùng một kiếm đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c của tên tiểu nhân vô liêm sỉ này đi!

Ngọn lửa phẫn nộ và khao khát từ sâu trong lồng n.g.ự.c ta bùng lên một cách mãnh liệt, nóng bỏng đến mức đầu ngón tay ta cũng khẽ run lên.

Bên ngoài, cơn mưa như trút nước, những hạt mưa lớn nặng trĩu dội xuống mái ngói lưu ly vàng óng vang lên những tiếng rền rĩ như tiếng trống trận thúc giục, từng nhịp, từng nhịp một đập mạnh vào lồng n.g.ự.c ta.

Bất chợt, hoàng đế xoay người lại, ánh mắt sắc bén tựa như một lưỡi d.a.o nhìn chằm chằm vào ta.

Tựa như trong đáy mắt hắn có một tia cảm xúc vô cùng phức tạp, khó có thể đoán định—là tức giận, là khinh bỉ, hay là… sự tuyệt vọng?

Hắn sải những bước chân dài về phía ta, rồi đột ngột vươn tay ra siết chặt lấy cổ tay ta, lực đạo mạnh đến mức tưởng như muốn bóp nát cả xương cốt của ta vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cho dù trẫm có thua, cũng tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi được chiến thắng!”

Giọng hắn trầm thấp, mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo đến rợn người.

Ta còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị hắn mạnh mẽ lôi đi về phía cung môn.

Bước chân hắn vừa nhanh vừa mạnh, ta gần như bị hắn kéo lê mà chạy theo.

Những hạt mưa lạnh buốt quất vào da thịt, rét buốt đến thấu xương, nhưng trong lòng ta lại nóng rực như có một ngọn lửa khổng lồ đang bùng cháy một cách dữ dội.

Cung môn.

Lửa cháy ngút trời, tiếng gào thét, c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng khắp mọi nơi.

Khói bụi mịt mù cùng với mùi m.á.u tanh nồng nặc trộn lẫn vào nhau, khiến cho ta khó thở đến mức gần như không thể nào mở nổi mắt ra được.

Hoàng đế kéo ta lên trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống chiến trường hỗn loạn, đẫm m.á.u ở bên dưới.

Hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay ta, siết chặt đến mức ta tưởng như m.á.u trong tay mình đã không thể nào lưu thông được nữa.

Ngay chính khoảnh khắc ấy—một thân ảnh quen thuộc từ trong làn khói lửa dày đặc lao vụt ra.

Phó Chiêu!

Toàn thân hắn khoác bộ giáp trụ đã nhuốm đầy m.á.u tươi, trong tay là thanh trường kiếm sắc bén phản chiếu ánh lửa hừng hực, lạnh lẽo vô cùng.

Ánh mắt hắn lướt nhanh qua khắp chiến trường, cuối cùng dừng lại trên người ta, sâu trong đôi đồng tử đen láy loé lên một tia nhìn phức tạp khó có thể tả xiết.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com