Phó Tây Quyết

Chương 2:



Xương bả vai mỏng manh của thiếu niên nhô lên thành một đường cong sắc nhọn dưới lớp vải.

 

 

Anh loạng choạng lướt qua người tôi.

 

“Tóm lại.”

 

“Anh đi bệnh viện với tôi trước đã.”

 

Tôi nắm ngược lại những ngón tay lạnh lẽo của anh, vành mắt đỏ hoe.

 

Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay đang đan vào nhau của chúng tôi.

 

Yết hầu chuyển động, cuối cùng không nỡ giằng ra.

 

“Kiều Chi Hạ.”

 

Âm cuối của Phó Tây Quyết mang theo sự run rẩy tan vỡ, giống như tiếng rên rỉ của con thú bị nhốt tuyệt vọng khi liếm vết thương.

 

Gió trên sân thượng thổi tung mái tóc rối của anh.

 

Anh như đang giãy dụa nhắm mắt lại.

 

“Lần này, cô lại định chơi tôi thế nào nữa?”

 

2

“Tôi không có!”

 

“Tôi cảm thấy giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc diễn kịch trước mặt anh, càng chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương anh.”

 

“Anh ngoan ngoãn đi bệnh viện với tôi trước, được không?”

 

Trong lúc giằng co, áo khoác đồng phục trượt xuống.

 

Vết sẹo trên cổ tay anh bất ngờ đập vào mắt, cũ mới chồng chéo lên nhau tạo thành một mạng lưới xấu xí.

 

Tôi vô thức buông tay, sợ làm đau anh.

 

Kiếp trước, sau khi kết hôn tôi mới tình cờ biết được từ bác sĩ rằng anh mắc chứng trầm cảm nặng.

Lại không biết anh đã bắt đầu tự làm hại bản thân từ sớm như vậy…

 

Chẳng trách, anh luôn thích mặc áo dài tay che kín người.

 

Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.

 

“Thế này đã không giả vờ được nữa rồi sao?”

 

Anh lập tức giấu tay ra sau lưng, tự giễu cong môi.

 

“Chê bẩn thì cứ nói thẳng, không cần phải tự làm khổ mình như vậy…”

 

“Không phải, tôi không có…”

 

“Chi Hạ, sao em lại ở đây?”

 

Một giọng nam trong trẻo chen vào.

 

Cố Văn Ngạn thở hổn hển xuất hiện ở cửa, cắt ngang lời giải thích của tôi.

 

“Tôi báo cảnh sát rồi! Mau cút đi!”

 

Đám côn đồ kia lập tức chạy tán loạn như chim vỡ tổ.

 

“Cố thiếu, chúng tôi sai rồi.”

 

“Chúng tôi đi ngay.”

 

Tôi đột nhiên đứng hình, câu nói “Cố thiếu” của bọn bắt cóc kiếp trước đột nhiên vang lên bên tai, hoàn toàn trùng khớp với giọng nói lúc này.

 

Cố Văn Ngạn và tôi là thanh mai trúc mã, tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ hại mình.

Nhưng giờ phút này, tôi không chắc nữa.

 

Cố Văn Ngạn tiến lên ôm lấy vai tôi:

 

“Bọn họ không làm em bị thương chứ.”

 

“Chi Hạ, anh đã nói sớm là tránh xa cậu ta ra, loại chó hoang lớn lên từ khu ổ chuột này xung quanh toàn những kẻ không ra gì, chỉ làm liên lụy đến em thôi…”

 

Phó Tây Quyết nhìn chằm chằm vào bàn tay Cố Văn Ngạn đang đặt trên vai tôi, nhếch mép.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com