Phó Tây Quyết

Chương 18



Tiếng còi cảnh sát vang lên, một đám cảnh sát mặc đồng phục xông vào.

 

Phó Tây Quyết vỗ nhẹ vào lưng tôi từng cái một.

“Anh không sao, không sao rồi.”

“Đừng sợ, anh đến rồi.”

Thần kinh căng cứng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng, tôi bật khóc nức nở.

Ngay lúc tôi tưởng đã an toàn, phía sau đột nhiên truyền đến một trận hỗn loạn.

“Cẩn thận!”

Phó Tây Quyết đột ngột xoay chuyển vị trí của tôi và anh.

Khoảnh khắc tiếng súng nổ vang, tôi nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách nặng nề.

“Tây Quyết!”

Tiếng hét của tôi nghẹn lại trong cổ họng, lòng bàn tay chạm vào chất lỏng ấm nóng của anh.

Tiếng cười điên cuồng của Cố Văn Ngạn trùng khớp với tiếng cười gằn của bọn bắt cóc trong ký ức.

“Tao đã nói là muốn chúng mày sống không bằng chết…”

Tôi không thể tin nổi quay đầu lại.

Giây tiếp theo, viên đạn của cảnh sát đặc nhiệm xuyên qua giữa mày Cố Văn Ngạn.

Sự quyến luyến méo mó trong ánh mắt cuối cùng của Cố Văn Ngạn đông cứng thành sự trống rỗng tuyệt vọng.

Trán Phó Tây Quyết tựa vào bờ vai tôi, sắc mặt trắng bệch.

Cơ thể từ từ trượt xuống vì mất hết sức lực.

Ký ức kiếp trước ùa về, cảm giác sợ hãi gần như đè bẹp tôi.

Tôi điên cuồng ấn vào vết thương đang chảy máu ròng ròng trên vai anh, nước mắt làm mờ tầm nhìn.

“Xe cứu thương! Cầu xin các người mau cứu anh ấy——”

“Đừng khóc.”

Anh từ từ đưa tay lên lau khóe mắt tôi.

“Hạ Hạ, lần này anh sẽ không bỏ lại em.”

11

Cố Văn Ngạn chết tại chỗ.

Doanh nghiệp dưới tên cậu ta cũng đều bị niêm phong.

Cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng dần trở lại bình thường.

Ngoại trừ Phó Tây Quyết.

Bởi vì anh vẫn đang điều trị trong bệnh viện.

Nói chính xác hơn, là anh đã giả bệnh không chịu xuất viện được hai tuần rồi.

“Đau.”

Lông mi Phó Tây Quyết run rẩy, đôi môi hơi lạnh cọ vào bên cổ tôi.

“Phải Hạ Hạ hôn mới khỏi.”

Tôi nhìn thấu mà không nói ra, ấn giữ bàn tay đang di chuyển vào phía trong đùi của anh.

“Không phải nói cánh tay không nhấc lên được sao?”

“Xem ra phục hồi chức năng rất thành công.”

“Hay là ngày mai làm thủ tục xuất viện luôn nhé.”

Anh khẽ rên một tiếng, đột nhiên nhíu mày.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com