Phó Tây Quyết

Chương 16



Cậu ta thờ ơ nhún vai. 

“Ngay từ lúc em cứu Phó Tây Quyết ở quán bar.”

“Cho nên anh buộc phải đẩy nhanh rất nhiều kế hoạch.”

Cổ họng đột nhiên thắt lại.

Ngón cái đeo găng tay da của cậu ta ấn vào động mạch cổ tôi, lực đạo dịu dàng như người tình vuốt ve, lại khiến tôi dựng tóc gáy.

“Sống lại một lần vẫn chọn cậu ta? Hửm?”

Đối mặt với sự im lặng của tôi, cậu ta cười khẽ.

“Em biết không?”

“Kiếp trước, Phó Tây Quyết vì em đã làm đến mức nào.”

“Cậu ta sớm đã mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng rồi, để sớm có thể đảm bảo cho em lại ở nước ngoài liều mạng ngày đêm, đến mức mắc bệnh ung thư dạ dày. Ngày về nước cướp dâu, ở hậu trường nơi em không nhìn thấy cậu ta đã nôn ra rất nhiều máu. Nhưng cậu ta sợ em không chấp nhận được sự ra đi của cậu ta, thậm chí không dám nói cho em biết tất cả những điều này. Cậu ta thà để em hận cậu ta, cũng không muốn em vì cậu ta mà rơi lệ.”

“Thật là một tình yêu cảm động làm sao.”

Tôi cứng người, nước mắt như chuỗi ngọc trai đứt dây điên cuồng rơi xuống.

Hóa ra, đây chính là lý do kiếp trước anh mặc cho tôi hiểu lầm.

“Vậy nên, em nhẫn tâm để cậu ta đi vào vết xe đổ sao?”

“Em đoán xem nếu cậu ta biết em xảy ra chuyện, có tự sát tuẫn tình không?”

“Nhưng mà, anh vẫn cảm thấy tự mình giải quyết cậu ta thì hả giận hơn.”

Cậu ta đột nhiên cười lớn, đôi mắt sau cặp kính phủ đầy tơ máu.

“Cậu muốn làm gì!”

Tôi cảnh giác nhìn cậu ta.

Sắc mặt Cố Văn Ngạn từ từ trầm xuống, đáy mắt hiện lên sự cố chấp bệnh hoạn.

“Chi Hạ, thật ra anh cũng yêu em.”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”

“Vì chính bản thân em, hãy làm một người thông minh.”

Cố Văn Ngạn nhét điện thoại vào lòng bàn tay tôi.

“Gọi cho Phó Tây Quyết, nói em muốn chia tay.”

“Cậu ta nhất định sẽ vội vàng đến tìm em hỏi cho rõ.”

“Chiếc xe ở tầng hầm đó, anh đã động tay chân vào má phanh rồi. Đón chờ cậu ta sẽ là một vụ tai nạn xe hơi hoàn hảo.”

“Vé máy bay anh đã đặt xong rồi, đợi em gọi điện xong, chúng ta lập tức ra nước ngoài đăng ký kết hôn, cao chạy xa bay.”

“Nếu tôi không làm thì sao?”

“Không có nếu.”

Cậu ta dịu dàng vuốt lại tóc mai của tôi.

Họng súng của Cố Văn Ngạn đột nhiên dí vào sau eo tôi, sự lạnh lẽo của kim loại xuyên qua lớp váy cưới mỏng manh.

“Em biết mà, anh chưa bao giờ nỡ làm tổn thương em.”

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta.

Hồi lâu, tôi gật đầu.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com