Phó Tây Quyết
9
Nửa năm tiếp theo, bố tôi vẫn theo kế hoạch thỉnh thoảng lại rơi vào hôn mê.
Tôi và Cố Văn Ngạn tuyên bố tin đính hôn, cùng nhau quản lý công việc công ty.
Văn phòng, tôi day thái dương đối chiếu bản báo cáo cuối cùng.
Cố Văn Ngạn đẩy cửa bước vào.
“Chi Hạ, anh mang đồ ăn khuya cho em này.”
Cậu ta mở hộp giữ nhiệt, hơi nóng từ món há cảo tôm làm mờ cặp kính.
“Hồi nhỏ mỗi lần em thức khuya ôn bài, chúng ta đều cùng nhau đi ăn ở quán Phúc Ký…”
“Cảm ơn, cứ để trên bàn trà đi.”
Tôi đóng báo cáo đánh giá rủi ro của dự án sáp nhập lại, cười với cậu ta một cái.
Cậu ta cúi người đến gần, đầu ngón tay lướt qua dái tai tôi định tháo tai nghe giúp tôi.
“Nói cảm ơn làm gì.”
“Năm sau giờ này, chúng ta sắp kết hôn rồi.”
“Bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng người ở bên cạnh em vẫn là anh…”
Tôi vô thức nghiêng đầu tránh đi.
Tay cậu ta cứng đờ giữa không trung vài giây, chuyển sang chống lên lưng ghế.
“Chi Hạ, anh luôn cảm thấy em có chút thay đổi.”
Cố Văn Ngạn nhìn tôi, đáy mắt là màu tối mà tôi không đọc được.
Tôi thuận thế đứng dậy, lắc lắc cốc cà phê, đá viên va vào nhau kêu leng keng.
“Không có.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi chỉ là làm thêm giờ mệt thôi.”
“Vậy sao?”
Cậu ta vẫn cố chấp nhìn tôi chằm chằm.
Đáy mắt lướt qua một tia sắc bén xa lạ đối với tôi.
Tôi bị cậu ta nhìn đến hoảng hốt.
“Đương nhiên.”
“Tôi ra phòng nghỉ lấy cốc nước, cà phê này đắng quá.”
Không đợi cậu ta trả lời, tôi nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cả người tôi liền bị kéo vào bóng tối.
Hơi thở thanh mát quen thuộc bao trùm lấy, Phó Tây Quyết ép tôi vào tấm cửa.
Tôi ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“Anh làm gì vậy?”
“Làm tôi giật cả mình.”
Phó Tây Quyết cúi mắt nhìn tôi, giọng nói có chút lạnh.
“Cậu ta lại tìm em?”
Tôi nhận ra anh đang ghen.
“Chúng ta không phải đã nói là diễn kịch sao? Đợi cậu ta lơ là cảnh giác, sau đó một đòn chí mạng.”
Cố Văn Ngạn tiếp cận tôi, chính là để thay đổi vận mệnh của mình thông qua việc cưới tôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com