Sàn nhà lạnh toát, tôi thấy đầu óc hình như tỉnh táo hơn được tí ti.
Tôi đang đứng cạnh bếp hâm nóng bánh mì thì cửa thư phòng bật mở.
Cố Thời Xuyên trong bộ vest chỉn chu bước ra từ thư phòng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét gương mặt anh ta càng thêm sắc sảo, dáng người cao ráo, ngũ quan như tạc tượng, hệt như một vị thần nắm giữ sinh tử giáng trần.
Nhưng anh ta lạnh lùng quá, khí chất lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, đến cả cái khuy măng sét xám chì trên tay áo vest cũng hắt ra ánh sáng lạnh lẽo.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cách tôi cả một cái phòng khách, ánh mắt anh ta hờ hững lướt qua người tôi, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, vẫn toả ra uy áp ngút trời.
Gần như ngay lập tức, tôi hoàn hồn, ôm đầu ngồi thụp xuống gầm bàn ăn, rõ ràng là đang trốn tránh.
Chị gái tung tăng chạy xuống lầu, lao vào lòng Cố Thời Xuyên, ôm tay anh ta làm nũng:
"Anh về luôn ạ? Anh còn chưa xem ảnh mới của em mà, ở lại ăn cơm rồi về được không?"
Chị gái vốn lạnh lùng là thế, mà giờ lại làm nũng, giọng lại còn điệu nữa, nghe sướng tai gì đâu.
Như con chim xinh đẹp ấy, lông mượt mà, hót véo von.
Cố Thời Xuyên không nói gì, lạnh lùng nhìn tôi đang run rẩy dưới gầm bàn.
Nụ cười của chị gái tắt ngấm, chị ấy cắn môi:
"Anh bận thì để hôm khác xem cũng được, đi thôi, em tiễn anh."
Cố Thời Xuyên đứng im không nhúc nhích, cái uy của anh ta nặng trịch, cứ như không nghe thấy chị gái nói gì.
Chị gái há miệng, nhưng không dám nói.
Lâu lắm sau anh ta mới lên tiếng, giọng hơi trầm:
"Ừ, ăn xong rồi đi."
Bố mẹ và chị gái đồng loạt ngơ ngác.
Cố Thời Xuyên khẽ nhếch mép:
"Sợ gì? Chẳng phải Lộc Minh quên hết rồi sao?"
Cố Thời Xuyên sải chân đến bên bàn ăn, ngồi xổm xuống.
Chiếc quần tây bó sát tôn lên đôi chân săn chắc, anh ta hỏi:
"Lộc Minh, em còn nhớ anh không?"
Tôi rụt rè ngước mắt lên, rồi lại vội vàng cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi gật đầu.
Nhưng đầu ngón tay, ngón chân tôi đột nhiên đau nhói như kim châm, cứ như phản ứng sau sang chấn.
Tôi hét lên thất thanh, nhắm tịt mắt, điên cuồng lắc đầu: