Edit: Cresent MunnChỉ đăng tại Wattpad và Wordpress, còn lại đều là trang reup.
Hoài Giảo vốn định đi tìm số 3, Trần Hân.
Nhưng trên đường, cậu bất ngờ gặp một chuyện ngoài dự tính.
Công quán ba tầng này do hệ thống chính giám sát, gần như mọi nơi đều bị bao phủ bởi hệ thống camera hồng ngoại dày đặc.
Ngay cả phòng ngủ của người chơi cũng được trang bị khóa trí năng và thiết bị theo dõi.
Mặc dù hệ thống cam kết sẽ không thực sự xâm phạm quyền riêng tư, nhưng sự hiện diện của chúng như một lời nhắc nhở không ngừng-rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hệ thống.
Chính vì vậy, Hoài Giảo luôn tin rằng, dưới sự giám sát chặt chẽ này, chỉ cần là ban ngày, người chơi sẽ được an toàn.
Cậu không ngờ lại gặp phải kiểu người như thế này.
Loại người xem thường quy tắc, thích thách thức giới hạn, luôn tìm cách lợi dụng kẽ hở của hệ thống.
Khi trò chơi đã tiến vào ngày cuối cùng-dưới tình huống căng thẳng đến cực hạn.
Ngoài phòng ngủ và phòng vệ sinh của người chơi, công quán thực chất vẫn tồn tại một góc chết-nơi không có camera giám sát.
Nó nằm ở tầng thượng, giữa bể chứa nước và bức tường xi măng bao quanh.
Chỗ đó chỉ vừa đủ để một người trưởng thành đứng thẳng.
Hoài Giảo bị bịt miệng và kéo thẳng đến nơi này.
Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Nhịp tim đập loạn xạ, đập nhanh đến mức tưởng chừng như muốn vỡ tung.
Người kia rõ ràng cao lớn hơn hẳn cậu về thể trạng.
Dưới tình huống áp đảo như vậy, cậu thậm chí không dám giãy giụa quá mạnh.
Kẻ đó ép cậu lùi vào góc chết của hệ thống giám sát, sau đó đỡ lấy bờ vai, nhấc bổng cậu lên và đặt ngồi lên mép tường.
Bề rộng của bức tường xi măng chỉ khoảng 20 cm-vừa đủ để một người ngồi xuống.
Chỉ cần hơi nghiêng người về phía sau, thứ chờ đợi cậu sẽ là khoảng không trống rỗng phía dưới-hơn mười mét chiều cao so với mặt đất bên ngoài công quán.
Không có bất kỳ điểm tựa nào phía sau.
Chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua, e rằng cậu sẽ bị cuốn bay.
Hoài Giảo sợ đến mức mặt trắng bệch.
Ngón tay cậu run rẩy, vô thức bấu chặt lấy vạt áo khoác của kẻ trước mặt.
Gió mạnh thổi lồng lộng, cuốn phăng mái tóc đỏ rực của người kia, ép nó rối tung lên trán.
Hàng chân mày sắc bén bị lọn tóc che khuất, chỉ để lộ đôi mắt đen thẳm.
Nghe vào tai lại chẳng giống một câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc chắn, chém đinh chặt sắt.
Trong đầu Hoài Giảo vang lên một tiếng "Ong" chói tai.
Gương mặt vốn đã trắng bệch của cậu lại càng tái hơn khi nghe thấy câu nói kia.
Nếu không phải phía sau là khoảng không cao mười mấy mét, trước mặt lại có Y Thừa Phong chống tay hai bên sườn, ôm lấy cậu, thì có lẽ ngay khoảnh khắc nghe thấy câu hỏi ấy, Hoài Giảo đã xoay người bỏ chạy.
"Có ý gì?" Cậu mím môi, hàng mi run run, cố tỏ ra ngây ngô.
"Đừng có ý định lừa tôi. Tôi biết nhiều hơn em tưởng."
Bộ dạng căng thẳng này thật đáng yêu.
Dáng vẻ bị ép sát vào tường, không có đường lui lại trông vô cùng đáng thương.
Y Thừa Phong nhìn cậu, câu hỏi đến bên môi vốn đầy áp bức lại khẽ cong lên, hắn hít sâu một hơi rồi đột nhiên đổi giọng-
"Em có phải từng mặc váy không?"
Hoài Giảo lập tức trợn to mắt, môi hơi hé ra,
"Cái gì?"
"Trong tủ có một chiếc váy đen, đai mảnh."
Chàng trai tóc đỏ giữ lấy eo Hoài Giảo, chậm rãi nói: "Là của em?"
Hình ảnh một nhóm kiểm tra phòng bất ngờ kéo mở tủ quần áo trong lúc không phòng bị lóe lên trong đầu Hoài Giảo.
"Người đầu tiên lẻn vào phòng tôi chắc chắn là em."
"Em nghĩ tôi không có cảm giác sao? Lúc em khoác áo choàng đến gần tôi..."
Mỗi câu nói của Y Thừa Phong như đâm xuyên vào tim Hoài Giảo, khiến cậu phải ngừng thở từng nhịp một.
Hàng mi cậu run rẩy kịch liệt, nỗi hoảng hốt hiện rõ trên mặt.
Giọng Y Thừa Phong vẫn bình thản như cũ, nhưng Hoài Giảo không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, nên rất khó tưởng tượng hắn đang ở trong trạng thái gì-căng thẳng hay phấn khích?
Góc chết của camera theo dõi quá nhỏ, Hoài Giảo muốn lùi cũng không được.
Đối phương chỉ hỏi hai câu.
Mà cả hai câu, cậu đều không thể trả lời.
Cậu không thể để lộ thân phận nữ vu trước mặt người khác.
Càng không thể thừa nhận chính mình đã mặc váy nữ vu, lẻn vào phòng hắn lúc nửa đêm...
Thậm chí còn mặt dày vô sỉ mà mạnh mẽ hôn hắn.
Y Thừa Phong hiển nhiên đã cảm nhận được điều gì đó.
Hương thơm quen thuộc, gương mặt mềm mại đáng yêu...
"Đêm đó tuy ý thức mơ hồ, nhưng tôi vẫn luôn có thể ngửi thấy một mùi hương."
"Lúc em đến gần, hương thơm ấy liền xộc thẳng vào mũi tôi."
Y Thừa Phong nâng mặt Hoài Giảo lên, ôm cậu tựa vào vai mình, giả bộ dụi nhẹ chóp mũi vào cổ cậu, chậm rãi nói:
"Chính là mùi hương này. Chỉ cần em lại gần, tôi lại ngửi thấy."
Hoài Giảo bấu chặt lấy áo khoác hắn, môi khẽ mím lại, không biết nên đáp thế nào.
Trong đầu cậu vẫn còn hỗn loạn, chỉ nghĩ đến việc nếu Y Thừa Phong thực sự đã phát hiện thân phận nữ vu của mình, cậu phải làm sao đây?
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cậu.
Cậu không thể đưa ra một câu trả lời chính xác.
Y Thừa Phong nhìn cậu đờ người, sự nhiệt tình trong mắt hắn phút chốc nguội lạnh đi một phần.
Hắn nhíu chặt mày, rõ ràng bất mãn vì Hoài Giảo không chịu nhìn thẳng vào mắt mình.
Hoài Giảo tránh né theo bản năng, vẫn không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.
Nhưng Sở Hành đã lập tức nhíu mày, nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo cậu lại gần.
"Cậu-"
Hắn vừa mở miệng, nhưng lập tức ngừng lại khi nhìn thấy gương mặt trước mắt mình.
Đôi mắt Hoài Giảo đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt-
Rõ ràng có gì đó không ổn.
___
Munn: Còn vài chương là hết phó bản này rùi nên tui ráng chạy cho xong để qua phó bản kế lun. Mọi ngừi bình luận nhìu hơn đi, Munn thích đọc cmt của mọi người lắm.