“Biết đâu… anh sẽ chịu nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút…”
Nói xong, tôi vội vàng bổ sung:
“Chỉ là lúc đầu tôi chưa quen nên mới thấy sợ thôi.”
“Thật ra bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, thật đó!”
“Tôi có thể làm tốt mà!”
Tôi chăm chú nhìn Lục Dĩ Hoài, như thể sợ nghe thấy một câu từ chối từ hắn.
Có lẽ ánh mắt tôi quá nóng bỏng, khiến Lục Dĩ Hoài hơi mất tự nhiên mà quay mặt đi.
“Em thích tôi?” Hắn hỏi.
Tôi hoảng hốt muốn phủ nhận, nhưng lại càng lộ rõ vẻ chột dạ.
Lục Dĩ Hoài nhìn tôi, nhàn nhạt nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vậy thì em sớm dập tắt cái ý nghĩ đó đi.”
“Tôi sẽ không thích em đâu.”
“Kết hôn với em, chẳng qua chỉ để chọc tức Nhã Nguyệt thôi.”
Hốc mắt tôi đỏ lên, nhưng vẫn cố chấp mạnh miệng:
“Anh… anh nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi đâu có thích anh…”
Lục Dĩ Hoài bật cười khẽ, nhưng không vạch trần sự cứng miệng của tôi.
Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, giọng điệu cũng trở nên dịu hơn một chút.
“Sau này muốn nói chuyện với tôi thì cứ nói thẳng.”
“Không cần phải vòng vo, cũng không cần tự làm khổ bản thân.”
Tôi ủ rũ gật đầu.
Bình luận trên màn hình toàn là những lời cười nhạo:
【Tôi đã nói rồi mà, nam chính sao có thể động lòng với pháo hôi được chứ! Trong lòng anh ấy chỉ có em gái bảo bối thôi!】
【Pháo hôi vừa lên tiếng, cả nước đều ngửi thấy mùi trà xanh.】
【Rõ ràng là một con đào mỏ ham tiền, lại còn bày đặt giả làm đóa hoa trắng yếu đuối à?】
【Tiếc là nam chính không hề ăn set này hhhhhh】
【Anh ấy chỉ trân trọng kiểu nữ chính độc lập mạnh mẽ như Nhã Nguyệt thôi. Cặp đôi song cường, tình yêu hai chiều mới là chân ái!】
【Pháo hôi có tự ngã c.h.ế.t đi, nam chính cũng sẽ không nhìn cô ta lấy một cái.】
Thật sao?
Vậy tại sao lúc này, Lục Dĩ Hoài lại ngồi trong phòng bệnh với tôi?
Dưới lớp chăn, khóe môi tôi khẽ nhếch lên trong im lặng.
Tôi đương nhiên biết loại người mà Lục Dĩ Hoài thích không phải kiểu như tôi.
Nhã Nguyệt, một nữ chính rạng rỡ, thông minh, ưu nhã, luôn tự tin tỏa sáng dù ở bất cứ đâu—đó mới là kiểu người hắn thích.
Nhưng tôi luôn ý thức rất rõ về bản thân mình.
Tôi mãi mãi, mãi mãi không thể trở thành người như cô ta.
Bởi vì cái gọi là kiến thức và khí chất, đều phải được tiền bạc và tài nguyên vun đắp; còn sự thanh tao điềm tĩnh, chẳng qua chỉ là nhìn thấy nhiều rồi nên không còn kinh ngạc mà thôi.
Ngay từ lúc sinh ra, giữa tôi và bọn họ đã có một khoảng cách không thể vượt qua.
Cố gắng bắt chước, chỉ khiến tôi trở thành một kẻ học đòi vụng về, làm người ta chán ghét.
Nhưng… không phải gu của Lục Dĩ Hoài, thì vĩnh viễn không lọt vào mắt hắn sao?
Tôi không nghĩ vậy.
Bản chất đàn ông đều có một điểm yếu—một cô gái yếu đuối đáng thương, vô hại, trong mắt chỉ có mình hắn, sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì hắn, thậm chí liều mạng làm những điều mình không thích, chỉ để được nói chuyện với hắn một câu.
Dù không thích, hắn cũng sẽ ít nhiều cảm thấy áy náy.
Mà điều tôi muốn, chính là sự áy náy đó.
Khi sự áy náy tích tụ đủ nhiều, sẽ biến thành thương tiếc.
Mà thương tiếc, chính là điểm khởi đầu của mọi mối tình.
Tôi làm “trà xanh” nhiều năm như vậy rồi, chiêu này chưa từng thất bại.
Bình luận trên màn hình nghĩ rằng mình sáng suốt, nhìn thấu thủ đoạn trà xanh của tôi.
Nhưng bọn họ không biết rằng—trà xanh cao cấp, chưa bao giờ cần che giấu.
Thứ tôi muốn, chính là khiến đối phương dù biết tôi đang giở trò, nhưng vẫn không thể ngăn mình nghĩ rằng:
“Cô ấy chỉ vì quá yêu tôi nên mới làm vậy.”
“Cô ấy chịu bỏ công sức vì tôi, dù thế nào cũng là chuyện tốt.”
Tôi không cần hắn bị tôi lừa gạt.
Tôi muốn hắn tỉnh táo mà chìm đắm.
Có lẽ trên đời này thực sự tồn tại những người đàn ông đủ thông minh, đủ lý trí, chung thủy với tình yêu, trong sạch như ngọc, không dễ bị trà xanh mê hoặc.
Nhưng ngay từ khoảnh khắc Lục Dĩ Hoài cãi nhau với Nhã Nguyệt, sau đó sa vào hộp đêm, rồi muốn cưới tôi chỉ để chọc tức cô ta, tôi đã biết—
Hắn tuyệt đối không phải kiểu đàn ông đó.
Vịt Bay Lạc Bầy
Gỡ bỏ lớp vỏ hào nhoáng của “Thái tử gia Kinh thành” và “Nam chính ngôn tình” ra, cái bản chất bên trong của hắn, cũng chẳng khác tôi là bao—