“Nếu ta thật sự giúp muội, muội có thể chấp nhận việc phản bội Cảnh Ung sao?”
“Có thể.”
【Tỷ lệ sống sót hiện tại:0%】
【Tỷ lệ hắc hóa hiện tại:99%】
Hệ thống trong đầu ta gần như phát điên.
Ta chỉ nhẹ nhàng trấn an:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Đừng hoảng, hệ thống à. Chúng ta đã cùng nhau sống trong thế giới này mười ba năm rồi. Ngươi còn không tin ta sao?】
【Yên tâm đi, kế hoạch công lược của ta chưa bao giờ thất bại. Cứ chờ mà xem, ta sẽ lội ngược dòng, lật ngược thế cờ.】
10
Mây đen cuồn cuộn, mưa lớn sắp kéo đến.
Mười bảy môn phái tụ họp tại Đào Lâm Cốc, vốn mưu đồ vây g.i.ế.c Ma tôn Cảnh Ung.
Nào ngờ đối phương sớm đã biết, dẫn theo tinh nhuệ Ma giáo phản kích từ phía sau.
Chớp mắt, toàn bộ Đào Lâm Cốc chìm trong khói lửa, tiếng đao kiếm loang loáng, tiếng g.i.ế.c chóc rền vang, m.á.u nhuộm hồng từng cánh hoa đào vừa nở rộ.
Trên đỉnh vách đá cao nhất trong cốc, Lâm Thanh Phong vận bạch y, cầm Thanh Khê kiếm, nét mặt trầm lặng, ánh mắt dõi theo cuộc c.h.é.m g.i.ế.c bên dưới.
“Cố Quả cô nương, chúng ta làm vậy là đúng.”
Hắn khẽ nói, không quay đầu lại.
Giống như đang thuyết phục ta, cũng như đang thuyết phục chính mình.
Ta đứng sau hắn vài bước, im lặng không đáp.
Chiếc lá trên đầu run nhẹ theo gió núi, nốt chu sa nơi trán khẽ nhói như đau.
Ba ngày trước, Lâm Thanh Phong dẫn ta rời khỏi rừng trúc, ẩn thân suốt dọc đường, cuối cùng đến được vùng biên cương Bắc vực này.
Như đã hứa, ta đem hết những gì nghe lén được, kể cả những sơ hở Cảnh Ung vô tình lộ ra khi luyện công, nói rõ từng điều một.
Cuộc chiến chính tà, không thể tránh khỏi.
Giờ phút này, trong cốc tiếng c.h.é.m g.i.ế.c dần nhỏ lại, chiến cuộc đã gần kết thúc.
Dù ta đã cung cấp không ít tình báo, nhưng thực lực của Cảnh Ung vượt xa dự tính. Giáo chúng của hắn lại liều c.h.ế.t không lùi, khiến thế trận rơi vào thế giằng co.
“Đến lúc rồi.”
Lâm Thanh Phong cuối cùng quay người lại, ánh mắt vừa kiên quyết, vừa ôn hòa:
“Xin cô nương ở lại đây, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ quay lại đưa muội rời đi.”
Ta khẽ gật đầu, dõi mắt nhìn theo hắn tung người nhảy xuống vách đá, áo trắng phần phật giữa không trung như tia chớp giáng xuống Đào Lâm Cốc.
Còn ta, vẫn đứng tại chỗ, để mặc hệ thống không ngừng gào thét bên trong ý thức.
【Nguy hiểm! Nguy hiểm! Mức độ hắc hóa của phản diện đã đạt đỉnh điểm!】
【Phát hiện nhiều tín hiệu dị thường! Cảnh Ung đang cực độ phẫn nộ!】
【Đề nghị người công lược lập tức xuất hiện xoa dịu! Lập tức rút khỏi khu vực!】
【Người công lược! Tiếp tục như vậy nhiệm vụ sẽ thất bại! Người công lược——】
Ta không để tâm, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Trong Đào Lâm Cốc, một bóng người áo đen đang như Tử thần, càn quét toàn bộ chiến trường.
Cảnh Ung mặt không biểu cảm, mỗi một kiếm đều mang theo sát ý, g.i.ế.c người như c.h.é.m cỏ, sát khí quanh thân nặng nề đến mức ngưng tụ thành hình.
“Cố Quả ở đâu?”
Giọng hắn không lớn, nhưng như sấm rền trong tim từng người.
Khí lạnh trùm cả Đào Lâm Cốc.
Hắn nhấn từng chữ, như bóp nghẹt cổ họng người nghe:
“Ta hỏi lại các ngươi, Cố Quả ở đâu?”
Không một ai dám trả lời.
Đúng lúc ấy, một bóng người từ không trung đáp xuống, Thanh Khê kiếm chĩa thẳng yết hầu hắn:
“Ma đầu! Hôm nay chính là ngày ngươi phải đền tội!”
Cảnh Ung nghiêng người tránh, trong mắt sát khí càng thêm điên cuồng:
“Lâm Thanh Phong. Ngươi dám chạm đến một cọng tóc của Cố Quả, bổn tôn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Cố Quả cô nương có tư tưởng của riêng mình, nàng ấy không phải tài sản riêng của ngươi!”
Lâm Thanh Phong xuất kiếm như nước, nhưng vẫn chưa thể tiếp cận được Cảnh Ung nửa bước.