Phạm Ân Thượng Tiên

Chương 8





Sắc mặt Cố Phỉ biến đổi, đang định giải thích gì đó, ta lại lật tay giữ chặt cổ tay hắn.



Men theo đường chỉ tay, ngón tay ta lướt qua lòng bàn tay rộng lớn khô ráp của hắn, lướt qua những ngón tay thon dài còn lưu vết thương bị giày vò, cuối cùng dừng lại ở đầu ngón tay hắn, khẽ xoa nhẹ.



Mu bàn tay Cố Phỉ nổi gân xanh, hơi thở khẽ run.



Hắn theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lại không thoát khỏi lòng bàn tay ta,



「Cố công tử mệt rồi sao?」



「Cá... cái gì?」



Ta cúi đầu, nắm lấy bàn tay Cố Phỉ,



「Ta thấy mười đầu ngón tay Cố công tử đều có vết chai mỏng, hẳn là cực kỳ giỏi cầm nghệ. Nhưng ban nãy, Cố công tử thà chịu đòn chứ không chịu đàn một khúc cho đám người kia.」



「Người như vậy, sao lại bằng lòng lấy sắc hầu hạ người khác chứ?」



「Ta có nghe qua chuyện Hầu phủ, cơ ngơi sụp đổ trong một đêm, chỉ còn mình ngài sống sót trên đời. Ngài chắc chắn đã phải chịu ấm ức tột cùng, mới nghĩ ra cách thức đập nồi dìm thuyền như vậy.」



Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Phỉ, 「Cố công tử, nếu cảm thấy mệt rồi, thì cứ tạm gác gánh nặng xuống nghỉ ngơi đi.」



「Nếu ta thật sự là yêu ma như ngài nghĩ, lấy tim gan của ngài, diệt kẻ thù cho ngài, chẳng lẽ người thân đã khuất của ngài sẽ vui vì điều đó sao?」

Bàn tay Cố Phỉ đột nhiên siết chặt, bao trọn lấy tay ta.



Khóe mắt hắn hoe đỏ, cánh tay đột nhiên dùng sức, kéo ta vào lòng.



Hai tay Cố Phỉ ôm chặt lấy ta, như người c.h.ế.t đuối vớ được khúc gỗ.



Ta cảm giác có những giọt chất lỏng nóng bỏng rơi vào hõm cổ mình.



Không biết qua bao lâu, Cố Phỉ nhẹ nhàng buông ta ra, lùi lại hai bước.



「Mong Âm Âm cô nương lượng thứ, là Cố mỗ đường đột rồi.」



Cố Phỉ lại trở về dáng vẻ giữ lễ.



Ta giậm chân trong lòng.



Chết tiệt, bản thân sắp bị moi tiên cốt đến nơi rồi, mà vẫn không nỡ nhìn người khác sa vào vực thẳm ngay trước mắt mình.



Cái trái tim bác ái thương người của ta ơi!



Giọng ta hơi buồn bực, 「Không sao, đã vậy thì ta đi đây.」



Ta quay người cầm lấy chỗ bánh ngọt mang đến, chợt thấy tay áo bị kéo lại.



Quay lại, chỉ thấy Cố Phỉ đang níu lấy mép tay áo ta, vẻ mặt lại có chút ngượng ngùng,



「Khụ khụ, đã... đã lâu không ăn bánh đậu xanh rồi. Hay là cô nương cứ để bánh lại đây, hôm khác Cố mỗ mời cô nương nếm thử bánh phù dung.」



Nghe vậy ta bất giác mở to mắt,



Hửm?



Hửm??

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hắn cố tình kiếm cớ hẹn mình?



9



Hôm khác cái gì mà hôm khác, ta sắp c.h.ế.t vì sốt ruột đây này.



Thế là tối hôm đó, ta đã xuất hiện trong phòng của Cố Phỉ.



Cố Phỉ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta, khoảnh khắc đó, cái biểu cảm của hắn ta có thể cười cả năm.



"Cố công tử, ta đến để thực hiện lời hẹn bánh phu dung."



Cố Phỉ đờ mặt ra, "Bánh phu dung... ta vẫn chưa làm... Lúc đó ta nói hôm khác mà..."



Ta cắt ngang lời hắn luôn, "Bây giờ đã qua giờ Tý*(1 giờ đêm) rồi, chẳng phải là hôm khác sao."



Cố Phỉ: "..."



Ta cúi đầu nén cảm xúc, rồi ngẩng lên, khuôn mặt đã mang vẻ đáng thương tội nghiệp.



Theo đúng kịch bản, ta kể lể chuyện mình mới đến, không nơi nương tựa, hy vọng Cố Phỉ có thể cho ta ở nhờ.



Kết quả đúng như ta dự đoán, Cố Phỉ vừa thấy ta đã lập tức đỏ mặt.



Ha! Bị ta đẹp làm cho ngẩn người rồi chứ gì.



Hắn vậy mà chẳng từ chối nhiều, đã chấp nhận đề nghị của ta.



Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ đến.



Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nam nữ đơn chiếc ở chung một phòng, vậy thì đương nhiên...



Một lát sau, ta bị quấn trong chăn, mặt đầy kinh ngạc nhìn lên màn giường.



Cố Phỉ ngồi trên chiếc chiếu trải tạm dưới đất, "Ngủ đi thôi, Âm Âm cô nương không phải nói đã ba ngày không ngủ rồi sao."



Làm ơn đi, đó là ta nói bừa để lấy lòng thương hại của huynh thôi mà!



Cố Phỉ cầm ngọn nến, ánh đèn vàng ấm áp dường như làm mềm đi những đường nét góc cạnh của hắn, đôi mắt nhìn ta chứa đựng ý cười chân thật.



"Tắt nến đây."





Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Aaaa tức c.h.ế.t mất, sao lại thế này!



Ta hừ nhẹ một tiếng, sau đó dưới giường lại vang lên tiếng cười trầm thấp cố nén.



A, tức quá, mai ngủ dậy ta đi luôn.



Ngày hôm sau, ta vừa mở mắt, Cố Phỉ đã dậy từ lúc nào và dọn dẹp xong xuôi mọi thứ.



Bộ bạch y giản dị hôm qua đã được thay bằng trường bào màu xanh chàm thêu hoa văn dây leo, mái tóc đen được búi gọn bằng ngọc quan, độ đẹp trai tăng vọt một bậc. Thấy ta tỉnh, hắn liền gọi:



"Âm Âm cô nương, tối qua là Cố mỗ thất hứa, sáng nay đặc biệt làm bánh phu dung, mời cô nương nếm thử."



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com