Cảnh tượng này trong mơ, cũng là khung cảnh y hệt.
Ta vì nóng lòng gặp Trạch Việt, thần quang còn chưa tan đã sáp lại gần gọi hắn là Trạch Việt ca ca một cách thân mật.
Hắn đề nghị ta sắp xếp chỗ ở cho Thanh Chi, ta lại không nỡ làm hắn mất mặt trước các tiên nhân, nên không nói gì đã đồng ý.
Nhưng bây giờ, ai thèm quan tâm hắn có mặt mũi hay không, ta cứ nói thẳng đấy!
Ta bước lên phía trước, chỉ cách Thanh Chi đang quỳ trên đất lau nước mắt chưa đầy hai bước chân.
Thanh Chi này đột nhiên rụt người lại, run lẩy bẩy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chậc, ta thầm lắc đầu trong lòng, diễn sâu thật, cũng chỉ lừa được mấy tên ngốc thôi.
Ta không đến gần thêm, mà hơi dịch bước chân, chậm rãi đi vòng quanh nàng ta.
Vừa đi vừa đánh giá, ra vẻ xem xét.
Thanh Chi dần dần không giữ được bình tĩnh, cuối cùng không run được nữa,
"Ngươi làm gì thế!"
Trạch Việt tiến lên, định chắn lại, nhưng ta lại đưa tay ngăn động tác của hắn.
"Chẳng phải Thượng Thần bảo ta thu nhận Thanh Chi cô nương vào điện sao, vậy ta đương nhiên phải khảo nghiệm một phen trước, xem Thanh Chi cô nương… là cái thá gì?"
Ta không dừng bước, tiếp tục xem xét Thanh Chi: "Thanh Chi cô nương lúc ở phàm gian, bái sư môn phái nào, dựa vào đâu mà nhập đạo, tu hành bao nhiêu năm rồi?"
Thanh Chi cúi đầu nhíu mày, giọng lí nhí như muỗi kêu: "...Chưa từng tu hành..."
Nghe vậy, ta không khỏi nhướng mày, nói lớn:
"Chưa từng tu hành? Ồ~ Vậy ta biết rồi. Hay Thanh Chi cô nương là người có công đức lớn? Từng cứu vớt hàng vạn người khỏi nước sôi lửa bỏng?"
Thanh Chi ấp úng không nói nên lời, cuối cùng cắn chặt môi dưới, ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía Trạch Việt, vẻ mặt cầu cứu.
Trạch Việt quả nhiên đứng ra, quanh người nổi gió lốc, giọng nói như sấm sét nổ bên tai:
"Phạm Âm! Ngươi hỗn xược!"
"Là ta muốn thực hiện lời hứa đưa Thanh Chi về thiên đình, sao ngươi không chất vấn ta đi!"
Trạch Việt dùng vị thế Thượng Thần, Chiến Thần Pháp Tướng ép về phía ta.
Ta là thần Tư Âm, không giỏi chiến đấu, nhưng lúc này trong lòng không hề có một chút sợ hãi.
"Trạch Việt! Ngươi mới hỗn xược!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không lùi mà tiến, bước lên một bước, chân thân pháp tướng ứng triệu hiện ra.
Một bộ pháp y lộng lẫy xen lẫn vàng đỏ, dải lụa đỏ hiện ra quanh cổ tay ta.
Trong phút chốc, tiếng loan phượng hòa ca vang vọng, tiên âm vang dội.
"Trạch Việt, trong thiên đình này Đế Quân vẫn còn đó, dù ngài ấy trọng thương chưa tỉnh, cũng còn mấy vị Thượng Thần ẩn cư, còn có cả thần tiên bẩm sinh! Chưa đến lượt ngươi dạy dỗ ta!"
Nói rồi, ta tiến thêm một bước, tiếp tục:
"Tiên giới quy định, phàm nhân muốn đăng tiên, cần khổ tu mấy chục năm, hoặc tích lũy công đức lớn."
"Dù là sinh ra ở tiên giới này, cũng phải bắt đầu từ vị trí thấp, cần mẫn mấy trăm năm mới đổi được cơ hội độ kiếp thăng cấp."
"Thần tiên bẩm sinh, mỗi người một chức trách, nếu không có cơ duyên, cả đời không thể tiến cấp."
"Mà ngươi vì tư lợi cá nhân, đưa một phàm nhân vừa không tu hành, vừa không công đức lên trời, vậy ngươi đặt những người tu hành chăm chỉ ở đâu!"
"Hay là Trạch Việt Thượng Thần ngươi vĩ lực vô biên, có may mắn cùng ngươi độ một kiếp là có thể một bước lên trời?"
"Nếu đã như vậy, sao ngươi không đưa cha mẹ ruột, anh em huynh đệ phàm thân của ngươi đến? Hay là họ không xứng?"
Giọng ta dõng dạc, có sức nặng, trong cơ thể dâng trào một luồng sức mạnh mãnh liệt, khiến ta dù đứng dưới uy áp của Trạch Việt cũng không lùi nửa bước.
Luồng sức mạnh vô hình này lan tỏa ra xung quanh.
Đối với Bạc Xuyên, Phù Lĩnh, những người bạn cũ của Trạch Việt, cũng là các Thượng Tiên chiến thần, lời nói của ta như tiếng chuông cảnh tỉnh bên tai, phá tan mê hoặc, khiến họ lập tức tỉnh táo.
Rất nhiều thông tin vốn bị hợp lý hóa, bị bỏ qua nay lại hiện rõ mồn một.
Bạc Xuyên, Phù Lĩnh như bừng tỉnh cơn mơ, lập tức cũng hiện ra Chiến Thần Pháp Tướng, đứng hai bên trái phải của ta, trầm giọng nói:
"Trạch Việt Thượng Thần, tự ý đưa phàm nhân đăng tiên, vốn đã không hợp lẽ."
"Ngươi dùng Võ Thần Pháp Tướng định dùng sức mạnh áp chế Phạm Âm Thượng Tiên, càng khiến người ta khinh thường."
"Nếu hôm nay thật sự phải động thủ, thì đừng trách hai người bọn ta không nể tình!"
Nghe những lời này, nét mặt ta hơi thay đổi, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Phù, hai người này đứng về phía ta, chuyện này trong mơ có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Ta trong mơ dù không đến mức bị người người chỉ trích, nhưng cũng chẳng khác là bao.
Nay có sự thay đổi này, chứng tỏ tình tiết thật sự có thể thay đổi.