Phạm Ân Thượng Tiên

Chương 13



Lâu rồi không gặp, đối với ta chỉ mới mấy tháng. Còn đối với chàng, lại là cách biệt cả một vòng sinh tử luân hồi.



Ta nghiến răng đi tới: "Ta rõ ràng đã chúc chàng bình an vui vẻ, cả đời thuận lợi, sao chàng lại có thể... sao chàng lại có thể..."



Bùi Niệm cười nắm lấy ngón tay ta: "Âm Âm quả là lợi hại, con đường minh oan của ta vô cùng thuận lợi. Sau này đến cả Hoàng thượng cũng tới xin lỗi ta nữa cơ. Chỉ tiếc là tương tư đã ăn vào tận xương tủy, trên đời này chẳng còn gì khiến ta lưu luyến nữa."



Nước mắt ta lã chã rơi: "Xin lỗi..."



Bùi Niệm đưa tay lau nước mắt cho ta: "Đừng nói xin lỗi, là tự ta muốn chết, sao có thể trách nàng được."



"Kiếp này có thể gặp lại nàng đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Ban đầu ta còn tưởng phải khổ tu mấy chục, mấy trăm năm mới tóm được nàng, kẻ lừa đảo bỏ rơi người khác này chứ."



Ta buột miệng phản bác: "Ai bỏ rơi ai chứ, ta chỉ muốn giải quyết xong chuyện của mình rồi mới đi tìm chàng."



"Nàng còn nói không có à, thèm muốn thân thể của ta, có được rồi lại không biết trân trọng..."

 

Nghe vậy ta hoảng loạn, vội vàng chạy tới bịt miệng hắn lại, nào ngờ lại bị hắn thuận thế ôm vào lòng.



Bùi Niệm ôm chặt lấy ta, giọng nói tràn đầy vui sướng:



"Âm Âm của ta quả nhiên vẫn còn yêu ta, vậy mà nhận ra ta nhanh thế."



Nghe vậy ta cạn lời: "Chàng giả vờ một chút không được à? Thể hiện rõ rành rành thế kia, cứ nhìn chằm chằm ta không rời, còn biết cả trà ta thích, điểm tâm ta hay ăn nữa chứ."



"Mặc kệ, Âm Âm chính là yêu ta."



Ta hơi nghi hoặc hỏi: "Mà sao chàng lại nhớ được ta? Sau khi chuyển thế đáng lẽ phải quên hết chuyện kiếp trước chứ."



Bùi Niệm lắc đầu: "Ta cũng không biết, dù sao thì ta vẫn nhớ."



Bùi Niệm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngồi thẳng dậy: "Vị hôn phu kia của nàng là sao thế, nàng thực sự lén lút tìm người khác sau lưng ta à?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



"...Nói bậy. Với lại, hắn có trước chàng mà."



Bùi Niệm mặt đen như đ.í.t nồi, nghiến răng nghiến lợi: "...Ta là tiểu tam?"



Ta vội vàng giải thích: "Bọn ta chỉ là hôn ước bằng miệng thôi, ta đã đơn phương cắt đứt với hắn rồi."



"Hừ, được rồi, vậy nàng xuống trần làm gì?"



Ta thở dài: "Vị Thanh Chi cô nương kia muốn tu tiên trừ yêu..."



"Việc đó thì liên quan gì đến nàng?"



Ta cũng muốn biết việc này thì liên quan gì đến ta lắm, nhưng mà...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Tuy là tình thế bắt buộc, nhưng con gà trĩ yêu kia đúng là làm nhiều việc ác, nếu không trừ khử sớm, sẽ có thêm nhiều bá tánh bị hại."



"Được, vậy chúng ta lập tức lên đường."



15



Năm người chúng ta lên đường, men theo manh mối tìm nơi ẩn náu của gà trĩ yêu.



Nói ra cũng thật buồn cười.



Trong giấc mơ trên suốt chặng đường này, Trạch Việt và Thanh Chi thì thầm tình tự, tận hưởng niềm vui vụng trộm, còn ta thì vừa phải chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, vừa phải dò xét yêu vật.



Còn thực tế lại hoàn toàn trái ngược.



Dù ta đã ám chỉ mấy lần, nhưng tên Bùi Niệm này chẳng biết tiết chế là gì, cứ như con công xòe đuôi vậy.



Suốt đường đi chỉ thấy hắn ta thể hiện, đến sư đệ Khê Nguyên của hắn cũng phải kêu trời không nỡ nhìn.



Thú vị hơn nữa là, Trạch Việt thấy Bùi Niệm hết mực săn đón ta, hắn không biết uống nhầm thuốc gì mà cũng cứ lân la lại gần ta.



Đối với chuyện này ta chỉ có thể đánh giá bằng một chữ: Tiện.



Đêm đó, chúng ta đến chân núi Hoài Nam Lĩnh, nơi gà trĩ yêu ẩn náu.



Sau khi ta đá bay cái ghế đẩu Trạch Việt chuẩn bị cho ta văng xa mười mét, Trạch Việt cuối cùng cũng mất bình tĩnh.



Hắn đùng đùng nổi giận kéo ta sang một bên: "Phạm Âm, ngươi không thấy mình quá đáng lắm sao? Ngươi có còn nhớ mình là vị hôn thê của ai không hả?"



Ta khoanh tay cười lạnh: "Lúc ngươi mang phàm nữ lên Thiên đình, còn bắt ta chăm sóc nàng ta thì không thấy quá đáng à? Lúc ngươi với nàng ta thân mật gọi 'ca ca' 'muội muội' thì không thấy quá đáng, giờ lại thấy ta quá đáng?"



"Phạm Âm, ngươi là nữ tử!"



"Nữ tử thì sao? Nữ tử thì phải nhẫn nhịn nuốt giận, mặc cho ngươi chà đạp à? Còn ngươi thì sao, ngươi có thêm cái gì mà khiến ngươi nghĩ mình có đặc quyền được tha thứ? Ngươi xứng không?"



Trạch Việt tức đến xanh mặt: "Sao trước kia ta không phát hiện ra ngươi lại lanh mồm lanh miệng thế này."



Ta cười khẩy: "Trước kia là ta nể mặt ngươi, giờ ta không muốn nữa, ngươi tính là cái thá gì."



Trạch Việt còn muốn nói nữa, nhưng ta nhếch mép mỉa mai: "Thôi tiết kiệm hơi đi, muội muội' tốt của ngươi lại dỗi bỏ đi rồi kìa."



Trạch Việt quay đầu nhìn lại, Thanh Chi thấy ta và Trạch Việt ở riêng với nhau, liền trưng ra vẻ mặt "Ta vừa thấy cái gì thế này? Sao hai người lại như vậy", rồi hu hu khóc lóc bỏ chạy.





 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com