"Chuyện gì?" "Jo, tôi muốn trông chừng cô ta lắm, nhưng cô ta hình như phát điên rồi.
Không gặp được cậu liền nổi điên lên muốn nhảy lầu, đang đứng ở tầng cao nhất bệnh viện rồi, tôi sợ cô ta thực sự làm lắm, cho nên bất đắc dĩ lắm mới phải gọi điện cho cậu, cậu đến bệnh viện một chuyến được không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy hốt hoảng của Thẩm Diễm. Vừa nghe nói Vãn Tịch định nhảy lầu, Tần Mạc không cần suy nghĩ, cất điện thoại đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.
Thậm chí quên cả việc Duẫn Nặc đang bên trong làm tóc. Chờ Duẫn Nặc làm xong tóc, chuẩn bị muốn đi chọn lễ phục, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua về phía đại sảnh, không thấy Tần Mạc đâu hết, trong lòng không ngừng nghĩ cách chạy trốn.
Trong lòng nghĩ vậy cô đột nhiên cười khanh khách nhìn chủ salon nói: "Anh đẹp trai à! Bụng tôi đau quá, tôi đi muốn đi toilet, xin hỏi toilet ở đâu vậy?" Chủ salon quả thật đúng là một soái ca, được Duẫn Nặc gọi như vậy vẫn có chút ngượng ngùng.
Hắn thân thủ ngon tay chỉ về phía toilet.
"Bên kia, có cần tôi dẫn cô đi ra đó không?" "Đáng ghét!" Cô ôm trán thầm mắng, thật tình lúc ngẩng đầu lên xuất hiện trước mắt lại nhiều hơn hai người, hơn nữa, quần áo hoa lệ, Duẫn Nặc có chút choáng váng. Trời ạ! Người này không phải là người mình gặp ở câu lạc bộ lúc đi tìm anh hai hay sao chứ.