Ôm Lòng Bất Chính

Chương 5: Ôm Lòng Bất Chính



“Ai?”

Tôi vô thức hỏi lại.

Sau đó cả bàn im lặng.

Tôi cảm thấy điều gì đó không đúng.

Người đàn ông kia ngừng động tác, ánh mắt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.

Cuối cùng tôi nhận ra anh ta vừa hỏi.

“À, Quý Bác Lễ? Quen.”

“Quen thân lắm chứ?”

“Quen thân.”

“Nghe nói Quý Bác Lễ từng theo đuổi cô.”

“Ha, chuyện đó là quá khứ rồi… Nhất vạn!”

Chơi đến cuối ván, bài tôi dần thuận lợi.

Không để ý sắc mặt hai người bên cạnh thay đổi.

Chỉ người đàn ông đối diện vẫn bình thản, tư thái điềm đạm.

Thật là người có khí chất.

Phong cách đánh bài cũng rất vững vàng.

Tôi thầm khen.

Bỗng anh ta nói:

“Tôi cũng muốn gặp Quý Bác Lễ, Khương tiểu thư, sao không giới thiệu tôi với anh ta?”

“Việc đó không được, anh ấy bận lắm.”

Tôi vẫn không nhìn lên.

Bỗng có tiếng cười khẽ.

Tôi nhìn sang.

Thấy người đàn ông hơi cúi mắt, môi mỏng khẽ cười.

Rất cuốn hút.

Anh ta nói:

“Nghe nói Khương tiểu thư đang tìm nhà đầu tư, nếu cô giới thiệu tôi, chuyện đầu tư sẽ không là vấn đề.”

“…”

Lúc này tôi mới nhận ra có chuyện không ổn.

Người đàn ông này toát ra khí chất nguy hiểm, không phải người bình thường.

Kể từ khi bắt đầu chuyện trò, anh ta chưa từng ngừng nhắc đến Quý Bác Lễ.

Liệu anh ta định thông qua tôi để kết nối với Quý Bác Lễ?

Nhưng tôi đâu quen anh ta.

Tôi im lặng, chỉ mong sớm thắng ván này rồi cùng Đường Duyệt rời đi.

Kết quả, tôi vừa thả quân bài, người đàn ông đối diện lập tức đẩy bài mình ra.

“Ù.”

“…”

8

“Ù rồi sao?”

“Chỉ có vậy thôi à?!”

“Anh đánh quân bài gì vậy?!”

“Tôi rõ ràng là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi chợt nhận ra.

Mình bị lừa rồi, tên đàn ông này dụ dỗ tôi vào bẫy!

Đối phương nhẹ nhàng nói:

“Cô thua rồi, thêm 70 triệu nữa, cô và bạn cô tổng cộng nợ tôi 140 triệu.”

Tôi không cần nhìn lại.

Đường Duyệt chắc chắn tuyệt vọng đến mức nhắm mắt lại.

Tôi tức giận nhìn chằm chằm anh ta.

Đối phương tiếp tục:

“Nhưng có một cách để Khương tiểu thư không phải trả số tiền này.”

“Cách gì?”

“Chỉ cần gọi cho Quý Bác Lễ.”

“……”

Tôi: “…… Thôi vậy, dù sao tôi cũng nợ vài triệu rồi, hơn một trăm triệu này là chuyện nhỏ.”

“……”

Chắc anh ta không ngờ tôi dễ dàng chấp nhận như vậy.

Anh ta nhìn tôi nghi ngờ.

“Chắc chắn cô không có số anh ta đúng không?”

“Làm sao có thể?!”

“Vậy gọi đi.”

“Tôi… quên mất số anh ta rồi, đã xóa và chặn từ lâu.”

“Không sao, tôi có số anh ta.”

Anh ta ra hiệu cho vệ sĩ đưa tôi một chiếc điện thoại.

Tôi nửa tin nửa ngờ mở ra.

Lướt qua một chút.

Quả thật có, địa chỉ vẫn ở Bắc Kinh.

Đối phương không rời mắt khỏi tôi.

Ánh mắt đen tuyền như có sức ép vô hình.

Tôi quyết định thả lỏng, làm liều bấm số.

Âm thanh chuông điện thoại vang lên trong phòng.

Thật sự gọi được?!

Tôi sửng sốt.

Nhưng… đợi đã…

Âm thanh chuông lại phát ra từ phía đối diện.

Tôi giật mình ngẩng đầu.

Người đàn ông từ từ lấy điện thoại đang reo trong túi ra.

Ánh mắt lạnh lùng, bình thản, hơi ngước lên.

Đuôi mắt nhếch lên, cong cong, như cười mà không cười.

“Quên giới thiệu, tôi cũng là Quý Bác Lễ.”

“……”

9

“Chị em ơi, không ổn rồi.”

Để trốn chạy chủ nợ, tôi đã bịa ra tin đồn rằng thiếu gia kinh doanh Bắc Kinh theo đuổi mình.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com