Hầu hết là về giới này, các mối quan hệ, cũng như những ngành nghề khác.
Khi đề cập chuyện này, tôi nói rất nhiều, không giấu giếm điều gì.
Sau khi giải thích xong, tôi mới hỏi:
“Anh hỏi những điều này làm gì?”
“Tò mò.”
“...”
Tất nhiên không thể chỉ vì tò mò.
Một quý công tử từ Bắc Kinh xuống đây, sao có thể chỉ vì tò mò mà ở lại suốt một năm rưỡi?
Tôi thông minh, không hỏi thêm.
20
Vào nửa cuối năm, tôi nhận khoản thanh toán cuối cùng từ hợp tác. Sau khi trả lương nhân viên và trả hết nợ, tôi chẳng còn đồng nào trong tay. Nhưng tôi đã học cách khóc lóc về tình trạng tài chính trước mặt Quý Bác Lễ.
Tôi chuyển cho anh ta một bức ảnh chụp số dư tài khoản ngân hàng kèm biểu tượng cảm xúc kiểu “xin cơm”.
“Lại là trả nợ sao?”
“Đúng.”
Quý Bác Lễ không trả lời ngay, nhưng vào chiều hôm đó, khi tôi tan sở, nhận được cuộc gọi của anh.
“Tôi đang ở dưới lầu công ty cô.”
Hả?
Tôi xuống lầu và quả nhiên thấy chiếc xe của Quý Bác Lễ.
“Hôm nay có tiệc tối không?”
“Không, tôi đưa cô đi kiếm tiền.”
Nói đến đây, tôi lập tức hứng thú.
“Hôm nay anh lại hẹn đi đánh bài à?”
Quý Bác Lễ không đáp, ánh mắt nhìn tôi như đã thay anh trả lời.
Đúng vậy. Cậu thiếu gia Quý Bác Lễ chẳng có sở thích gì đặc biệt ngoài việc đánh bài.
Tôi và Quý Bác Lễ quen nhau chính qua bàn bài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kể từ khi anh ta đến công ty, không ít người muốn lấy lòng anh. Nhưng cậu thiếu gia Quý Bác Lễ không phải ai cũng đồng ý ngồi chơi cùng họ.
Đừng nghĩ đấy chỉ là một bàn bài đơn thuần.
Quý công tử từ Bắc Kinh mang theo dự định phát triển của Bắc Kinh với các khu vực khác.
Nhiều người lợi dụng cơ hội trong các ván bài để tiếp cận và xây dựng mối quan hệ với Quý Bác Lễ, hy vọng thu thập chút thông tin nội bộ nhằm bắt lấy cơ hội sớm hơn.
Quý Bác Lễ đã đưa tôi tham gia không ít ván bài trong suốt nửa năm qua. Không đùa đâu, có lần tôi thắng một dự án trị giá mười triệu.
Lần này, khi Quý Bác Lễ nói đưa tôi đi kiếm tiền, tôi biết cơ hội đã đến.
Tôi theo anh đến nơi.
Mọi người đã có mặt đông đủ.
Khi thấy Quý Bác Lễ, ai nấy đều tỏ ra tôn trọng, tôi cũng nhờ vậy hưởng chút ánh sáng từ anh.
“Quý tiên sinh, đang chờ anh khai cuộc rồi ạ.”
Mọi người cười nói rôm rả.
Quý Bác Lễ không ngạc nhiên, anh ta đẩy tôi lên phía trước.
“Hôm nay cô ấy sẽ tham gia.”
Quý Bác Lễ quay lại nhìn tôi một lần rồi cúi đầu, giọng trầm thấp:
“Quy tắc cũ, thắng thì coi như của cô.”
Tôi hiểu ý anh.
Dưới sự hướng dẫn của Quý Bác Lễ, tôi ngồi vào bàn bài.
Mọi người thấy vậy liền cười ha ha.
“Chơi bài với cô Khương lần trước, cô ấy thật sự đánh bài giỏi!”
“Đúng đấy, tôi đến giờ vẫn nhớ.”
Tôi mỉm cười, lịch sự chào hỏi rồi bắt đầu chơi cùng mọi người.
Quý Bác Lễ kéo một chiếc ghế ngồi kế bên.
Thỉnh thoảng anh ghé sát người, chỉ tôi vài câu.
Còn mọi người khác thì mỗi người nhìn vào bài của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Còn tôi, chỉ tập trung vào lá bài ngay trước mặt.
21
Quý Bác Lễ đánh bài rất giỏi. Dưới sự chỉ dẫn của anh, tôi nhanh nhẹn và chính xác trong việc chọn bài. Kỹ năng đánh bài của tôi cũng được cải thiện rất nhiều.