“Ừm, chị không muốn em phải mang tiếng xấu.” Tôi ngập ngừng một lúc, nói nhỏ, “Hơn nữa, chị cũng không phải kiểu người tùy tiện, chị chỉ làm chuyện đó với người mình yêu.”
Nhậm Vân Tịch mừng rỡ như điên: “Nếu em không hiểu sai thì… ý chị là… chị yêu em?”
Tôi cúi đầu, một lúc sau mới khe khẽ đáp: “Ừm.”
“A a a!”
Tôi bị cậu bế bổng lên, xoay vòng vòng trong niềm phấn khích.
“Ha ha ha, em vui quá đi mất!” Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.
24
Khi đang ăn ngoài cùng Nhâm Vân Tịch, tôi nhận được điện thoại từ Phí Tố.
“Hôm qua em đi đâu vậy? Anh về nhà không thấy em.”
“Phí Tố, tôi có chuyện muốn nói với anh. Khi nào anh rảnh?”
“Về đi, chị tự giải quyết được.” Tôi đẩy nhẹ cậu rời đi.
Chuyện ly hôn là giữa tôi và Phí Tố, tôi muốn tự mình đối mặt.
Vừa mở cửa nhà, Phí Tố đã bước ra.
Anh ta trông rất mệt mỏi, có vẻ mất ngủ cả đêm.
Gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc.
“Em ở đâu tối qua? Anh tìm tất cả mấy căn nhà đứng tên mình mà không thấy, rồi về đây đợi em suốt đêm.” Giọng anh khàn khàn.
“Ở khách sạn.” Tôi đáp.
“Thần Thần, hôm qua là anh quá đáng. Căn nhà đó anh chưa hề chuyển cho Dư Nhiễm Nhiễm, em mới là vợ anh, tài sản của anh đều là của em. Anh chỉ là… chỉ là muốn em cúi đầu một lần thôi, em đã bao lâu rồi không để ý đến anh…”
“Phí Tố, chúng ta ly hôn đi.” Tôi cắt ngang lời anh.
Đồng tử anh co lại, nhìn tôi trân trối, một lúc lâu không động đậy.
Hồi lâu sau, anh mới run giọng nói: “Chúng ta đi du lịch đi! Không phải em từng muốn đến Lệ Giang sao? Chúng ta đi ngay ngày mai, không, hôm nay cũng được. Em còn muốn đi đâu, anh đều có thể đi với em.”