Không khí trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt. Trình Mộc Miên dùng tay bấu chặt lấy dây an toàn.
“ Xin lỗi…em không muốn yêu ai cả…”
Hồ Nguyên Khải siết chặt tay trên vô lăng, khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Anh quay sang nhìn cô.
“Anh hiểu…” Giọng anh trầm xuống
“Anh không ép em. Chỉ là… anh hy vọng, một ngày nào đó, em có thể mở lòng, dù là với anh hay ai khác.”
Trình Mộc Miên quay mặt ra cửa sổ, tránh ánh nhìn của anh. Cô không biết phải đáp lại thế nào.
Những đêm cô khóc đến không thở nỗi vì nhớ Hà Đức Minh, những ngày cô nghĩ bản thân sẽ không vượt qua nỗi, những lúc cô nhớ Hà Đức Minh mà khóc đến ướt đẫm gối. Anh đều biết cả! Hai năm qua, ngày nào Trình Mộc Miên cũng lấy nước mắt rửa mặt, Hồ Nguyên Khải lúc nào cũng đau lòng.
Xe dừng lại trước cổng trường học, Trình Mộc Miên bước xuống xe. Cô đi thẳng vào trường mà không quay đầu lại. Hồ Nguyên Khải nhìn cô một lúc lâu, khi không thấy bóng lưng cô nữa thì anh mới rời đi.
Anh không ép Trình Mộc Miên, cô yêu ai cũng được, chỉ cần mở lòng một lần nữa.
Lúc này, Trình Mộc Miên trong phòng giáo viên đang chuẩn bị giáo án. Cô là giáo viên dạy môn sinh học, cũng dễ hiểu thôi, gia đình cô ai cũng làm bác sĩ. Ông Trình là viện trưởng bệnh viện tư nhân Phúc Khang, nơi mà Hồ Nguyên Khải đang làm việc. Bà Trình là bác sĩ khoa ngoại tại bệnh viện thành phố. Gia đình cô rất có điều kiện. Đó cũng là một trong số những lý do mà ông bà Trình ngăn cấm cô đến với Hà Đức Minh.
Trình Mộc Miên ngồi thẫn thờ trong phòng giáo viên, tay cầm giáo án nhưng mắt không rời khỏi những dòng chữ trên giấy. Mặc dù công việc giảng dạy luôn cần sự tập trung, hôm nay tâm trí cô lại hoàn toàn mờ mịt. Mỗi khi nghĩ đến Hồ Nguyên Khải, cô lại cảm thấy một cảm giác tội lỗi mơ hồ dâng lên. Anh là người tốt, quan tâm cô, nhưng sao trái tim cô vẫn lạnh lẽo, dường như không thể mở lòng với anh, dù là một chút.
“ Cô Trình, có người tìm gặp cô đây”
Một đồng nghiệp gọi cô khiến Trình Mộc Miên bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
“ Ừ, cảm ơn cô”
Cô đứng lên đi ra ngoài. Trình Mộc Miên ngớ người khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đội trưởng đội cảnh sát phòng chống ma túy, cấp trên cũ của Hà Đức Minh.
“ Lâu quá rồi nhỉ? Mộc Miên”
“ Đội trưởng Doãn…”
“ Aiz, khó khăn lắm tôi mới tìm được cô. Tôi có một món đồ cần đưa cho cô”
Đội trưởng Doãn lấy trong túi đeo chéo ra một cuốn sổ da nhỏ. Dúi nó vào tay của Trình Mộc Miên khiến cô bất ngờ.
“ Là của Đức Minh, bây giờ chúng tôi mới tìn được nó rồi đưa cho cô. Đến được tay cô cũng mất khá lâu đấy, chúng tôi hỏi thăm khắp nơi nhưng không tìm được nhà của cô hiện tại nên đành đến trường cô dạy lúc Đức Minh còn sống, may quá cô vẫn còn ở đây”
“ Là của Đức Minh sao…? Nó viết gì vậy?” Đôi tay Trình Mộc Miên dần trở nên run run, trong lòng cô có chút bất an.
“ Tôi không biết, tôi tìm thấy nó trong đống đồ cũ của cậu ấy. Vừa mở ra, trang đầu tiên đã có dòng chữ ‘ gửi Tiểu Miên Miên’, biết là dành cho cô nên chúng tôi không đọc”
Lòng cô như bị vỡ òa, vừa có sự mong đợi, vừa có sự sợ hãi. Đội trưởng Doãn nhìn cô với vẻ lo lắng.
“ H-hình như cô cũng tái hôn rồi nhỉ?”
“Đức Minh… đã để lại cho tôi cái này sao?” Cô hỏi với giọng nghẹn ngào. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, khiến cô không biết phải làm gì với những cảm xúc này.
Đội trưởng Doãn khẽ gật đầu, rồi nhìn cô một cách dịu dàng.
“À..ừ.”
Trình Mộc Miên cảm ơn một cách máy móc, mắt cô vẫn không rời cuốn sổ. Cô đứng đó, đôi tay run rẩy cầm lấy cuốn sổ, như thể đang cầm cả một phần ký ức của Hà Đức Minh. Dù đã hai năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhắc đến tên anh, trái tim cô vẫn đau đớn như lần đầu.
“Cô có muốn tôi đợi một chút không?” Đội trưởng Doãn lên tiếng
Trình Mộc Miên lắc đầu, nhẹ nhàng bước vào phòng giáo viên. Bây giờ không có ai ở trong phòng giáo viên cả. Cô muốn một mình, không muốn ai làm phiền. Cuốn sổ nhỏ trong tay, với cái tên ‘Tiểu Miên Miên’ trên trang đầu. Dù chưa biết rõ nội dung bên trong, nhưng cô biết chắc rằng, nó sẽ chứa đựng tất cả những điều mà anh chưa từng nói ra, những điều mà cô vẫn luôn thắc mắc,.
Khi Trình Mộc Miên ngồi xuống ghế, cô mở cuốn sổ ra, từng trang giấy đã ngả màu vàng, dấu vết của thời gian. Cô lướt tay qua những dòng chữ viết bằng tay của Hà Đức Minh. Cô bắt đầu đọc, từng chữ, từng lời như một cơn sóng vỗ về trái tim tan nát của Trình Mộc Miên.
Cảm ơn em vì đã yêu anh. Anh là một cảnh sát chống ma tuý, công việc nguy hiểm này có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Anh xin lỗi nếu một ngày nào đó rời đi mà chưa thể nhìn mặt em lần cuối….>>
Trình Mộc Miên đọc đến đây, tay cô run rẩy. Mỗi chữ trong cuốn sổ này đều viết cho cô để phòng khi anh không còn sống nữa.
Em xứng đáng có một cuộc sống vui vẻ, an bình và một tình yêu trọn vẹn. Anh yêu em, và sẽ mãi yêu em, cho dù không thể ở bên cạnh em.
Chồng của em,
Đức Minh >>
Những giọt nước mắt của Trình Mộc Miên rơi cuống từng trang giấy đã ố vàng. Từng tiếng nất nghẹn cứ thể không kiểm soát được mà vang lên. Cô khó khăn lau đi nước mắt, thế nhưng chỉ càng làm bản thân khóc lớn hơn.
“ Làm gì có ai yêu em hơn anh, đồ ngốc. Anh đi rồi thì em sống sao hả?”
“ Hà Đức Minh, đồ thất hứa, anh nói anh sẽ về sớm”
Trái tim cô không thể nào yêu thêm một ai khác, khi mà chỉ có hình bóng của Hà Đức Minh tồn tại trong đó.
Trình Mộc Miên cố gắng dừng lại, nhưng nước mắt cứ rơi. Cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình.
“Đức Minh, anh nói sẽ về sớm mà…” Cô thì thào, như thể đang trò chuyện với anh, dù biết rằng anh đã không bao giờ có thể trở lại.
Cuối cùng, Trình Mộc Miên đóng cuốn sổ lại, nhưng lòng cô vẫn chưa thể yên. Nỗi đau không thể nào nguôi ngoai, cô nằm gục trên bàn làm việc khóc hết nước mắt.
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***