Trình Mộc Miên được vòng tay ấm áp của Hồ Nguyên Khải che chở cả đêm. Họ có lẽ đã quá mệt trong khoảng thời gian này nên đã ngủ đến tận 9 giờ sáng. Nếu không có tiếng chuông cửa inh ỏi đánh thức họ thì chắc chắn là ngủ đến chiều.
Trình Mộc Miên nhíu mày khó chịu, ai lại đến thăm lúc này thế? Phá vỡ giấc ngủ của cô rồi, Trình Mộc Miên kéo chăn lên che tai lại. Hồ Nguyên Khải cũng bị đánh thức, anh dụi dụi mắt rồi nhìn sang phía cô.
“ Em ngủ đi, để anh đi mở cửa”
Vậy là anh mơ mơ màng màng đi ra mở cửa. Đập vào mắt anh là một người phụ nữ trung niên, tay xách nách mang, bà khoanh tay lại trước ngực khi nhìn thấy anh ra mở cửa, ánh mặt nghiêm khắc nhìn Hồ Nguyên Khải tóc tai đang rối bù, mặt ngáy ngủ, trên người là bộ quần áo sộc sệch, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm. Ba giây sau, Đầu anh mới nhảy số kịp, vội vàng nói lớn
“ Con chào mẹ”
Người đứng trước mặt này là bà Trình, bà vừa từ Mỹ về sau chuyến đi công tác dài ngày.
“ Miên Miên đâu?”
“ Dạ còn ngủ”
Anh vội vàng đẩy cửa mời mẹ vợ vào nhà. Ông bà Hồ sau khi anh cưới vợ thì ra nước ngoài sinh sống hẳn, anh và cô chỉ có áp lực đến từ ông bà Trình thôi.
“ Giờ này mà còn ngủ à? đừng nói với mẹ con mới dậy nhé?”
Bà Trình mang 2 túi rau củ lớn bước vào nhà bếp, quan sát một lượt rồi đặt hai túi giấy to đó lên bàn
“ D-dạ, cuối tuần nên…”
“ Con gọi con bé dậy đi. Người trẻ bây giờ đúng là lười biếng thật mà. Dậy mau!” Bà Trình quay sang nhìn anh
Trình Nguyên Khải chỉ biết dạ vâng rồi đi vào phòng ngủ. Anh nhìn Trình Mộc Miên đang cuộn tròn trong chăn ngủ say thì trái tim treo trên cành cây cuối cùng cũng được bình yên được một chút. Tiến đến bên giường, anh nhẹ nhàng kéo chăn ra.
Trình Mộc Miên khó khăn mở mắt ra. Cô nhìn thấy Hồ Nguyên Khải đang mĩm cười nhìn mình thì trên mặt cũng từ từ hiện ra một nụ cười nhẹ.
“ Ai đến vậy anh?”
“ Mẹ”
Cô bất ngờ bật dậy, nhìn anh với khuông mặt hốt hoảng. Anh bật cười nhìn cô, Trình Mộc Miên còn sợ mẹ mình hơn mẹ chồng nữa.
“ Miên Miên, con dậy chưa?”
“ Thôi chết rồi, em phải đi thay đồ. Anh ngửi xem trên người em còn mùi rượu không?”
Hồ Nguyên Khải nhịn không được cười khi nhìn dáng vẻ luống cuống của Trình Mộc Miên. Cô nàng vừa ngái ngủ vừa hoảng hốt, tay chân lúng túng, lại còn kéo anh lại gần để ngửi thử mùi rượu.
“Không sao đâu, không có mùi gì cả”anh trấn an
“Mà dù có thì mẹ cũng sẽ hiểu, chắc hôm qua em mệt quá thôi.”
“Hiểu gì mà hiểu! Anh làm như chưa thấy mẹ dm tức giận bao giờ ý” Trình Mộc Miên vội vàng nhảy xuống giường, chân trần chạy vào phòng thay đồ.
“Nếu bà biết em lười biếng với lại uống rượu… thôi xong, em sẽ bị mắng cho mà xem.”
Nguyên Khải nhìn theo bóng dáng hối hả của cô mà cảm thấy buồn cười
”Cẩn thận, coi chừng trượt ngã!”
Trong bếp, bà Trình đã bắt đầu lục đục nấu nướng. Nhìn căn bếp có phần bừa bộn, bà lắc đầu thở dài
“Đúng là người trẻ bây giờ không biết giữ gìn nhà cửa. Chỉ giỏi làm biếng thôi. Bà già này mới bay về nước đã phải đến đây làm osin”
Hồ Nguyên Khải bước tới, tay áo đã xắn lên, cười hối lỗi
“Mẹ, để con phụ mẹ dọn dẹp. Tụi con bận quá nên chưa kịp dọn nhà.”
Bà Trình khẽ liếc anh một cái, rồi gật đầu.
“Tốt nhất là vậy. Làm chồng thì phải biết đỡ đần vợ, hiểu không?“
“Dạ, con biết rồi.”
Một lát sau, Trình Mộc Miên cuối cùng cũng xuất hiện.
“Mẹ, con xin lỗi vì ngủ dậy trễ ạ”
Cô lí nhí, tiến lại gần bà Trình.
Bà Trình nhìn con gái một lượt từ đầu đến chân rồi gật đầu.
“Lần sau dậy sớm hơn. Mẹ đã nói rồi, dậy trễ thì cả ngày sẽ không làm được gì cả. Hiểu chưa?”
“Dạ hiểu”
“ Ba đâu ạ?”
“ Ba con ở lại Mỹ giải quyết công việc rồi, mẹ về trước”
“ D-dạ…”
Trình Mộc Miên ngoan ngoãn đáp, ánh mắt len lén nhìn sang Hồ Nguyên Khải như để cầu cứu.
“Thôi, mẹ nấu xong rồi, hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi. Ăn xong mẹ còn chuyện muốn nói.”
Bữa cơm trưa trôi qua trong không khí nặng nề. Dù món ăn mẹ nấu rất ngon, nhưng cả Trình Mộc Miên và Hồ Nguyên Khải đều có chút bồn chồn vì lời nói úp mở của bà Trình trước đó.
Khi dọn dẹp xong, bà Trình quay lại bàn nhìn cả hai.
“Mẹ nói ngắn gọn thôi. Hai đứa cưới nhau hai năm rồi, mà đến giờ vẫn chưa có cháu cho mẹ bồng. Định để mẹ chờ đến bao giờ? Mẹ và ba con mong có cháu lắm rồi, mẹ biết rất khó khăn để hai đứa tiếp nhận nhau…nhưng mà hôn nhân là chuyện cả đời, con cái sẽ gắn kết ba mẹ, hai đứa phải suy nghĩ đi”
Trình Mộc Miên lập tức cứng đờ người
“Mẹ… chuyện này…” Trình Mộc Miên ấp úng, không biết phải đáp thế nào.
“Chuyện này cái gì? Con nghĩ mẹ không hiểu hả? Hai đứa còn trẻ, bận rộn công việc là mẹ hiểu, nhưng sinh con là chuyện hệ trọng. Con định để mẹ đợi thêm mấy năm nữa? Mẹ không còn trẻ nữa đâu, mẹ muốn sớm bồng cháu!”
“Mẹ, bọn con cũng đã nghĩ đến, chỉ là thời điểm bây giờ…” Hồ Nguyên Khải lên tiếng, cố gắng giải thích.
“Thời điểm nào mới là đúng? Lúc nào cũng có lý do để trì hoãn. Hai đứa có nhà, có công việc ổn định, mẹ không thấy có lý do gì để không sinh con cả!”
“Mẹ…” Trình Mộc Miên nhỏ giọng.
“Con… con chưa sẵn sàng…”
Đúng vậy! Trình Mộc Miên và Hồ Nguyên Khải chỉ mới ngủ chung được có mấy ngày. Với lại, con gái bị tai nạn mới xuất viện về, bà không hỏi thăm mà hỏi cái chủ đề gì…khó cho Mộc Miên quá.
“Không sẵn sàng cái gì? Đến lúc có con rồi thì tự nhiên con sẽ sẵn sàng thôi. Người ta còn khó khăn trăm bề mà vẫn sinh được, con nghĩ mình có lý do gì để trì hoãn?”
Hồ Nguyên Khải thấy vợ bị áp lực, anh vội vàng lên tiếng để xoa dịu tình hình.
“Mẹ, con hiểu mẹ lo lắng. Con hứa với mẹ là bọn con sẽ bàn bạc nghiêm túc về chuyện này. Nhưng cũng mong mẹ hiểu, bọn con cần thêm thời gian để chuẩn bị tinh thần.”
Bà Trình im lặng một lúc, cuối cùng, bà thở dài.
“Thôi được rồi. Mẹ nói vậy, hai đứa tự cân nhắc. Nhưng mẹ không muốn nghe thêm bất kỳ lời bao biện nào nữa. Nếu lần sau mẹ về mà vẫn không có tin vui, thì đừng trách mẹ nói nặng lời.”
“Dạ, bọn con hiểu rồi ạ.”
Sau khi bà Trình rời đi, cả hai ngồi phịch xuống ghế, thở phào như vừa trút được gánh nặng.
“Thấy chưa? Em đã nghi rồi mà, mẹ chắc chắn sẽ nói đến chuyện này.” Trình Mộc Miên thở dài.
“Vậy em muốn có con không?”
Hồ Nguyên Khải quay sang nhìn Trình Mộc Miên. Câu hỏi này của anh làm cô đỏ mặt, hai bên má ửng hồng trông rất dễ thương.
“ Nếu em nói không thì sao?”
“ Thì không sinh, chúng ta ở vậy cả đời. Dù sao thì…có em là đủ”
Anh nói rồi đứng lên đi vào bếp để rửa chén. Trình Mộc Miên nhìn theo bóng lưng của Hồ Nguyên Khải cảm thấy vừa rồi hình như anh đã hiểu sai ý mình.
Cô đi đến bên cửa, tựa vai vào cửa nói nhỏ
“ Em muốn có con, chỉ là chưa phải lúc này…”
“ Em muốn có con với ai?”
Hồ Nguyên Khải là đang hỏi dò cô. Anh muốn biết tâm tư trong lòng Trình Mộc Miên.
“ Thì…với anh chứ ai mà hỏi”
Nghe đến đây, Hồ Nguyên Khải dù tay đang rửa chén nhưng miệng thì đang cười rất tươi.
“ Hay em có con với người khác anh vui hơn?”
Anh chẳng thể ngờ Trình Mộc Miên vậy mà bật lại mình bằng câu nói này. Nụ cười anh vụt tắt, quay sang nhìn cô với khuông mặt bí xị. Anh tháo găn tay ra rồi bước về phía cô.
“ N-này, em đùa thôi”
Hồ Nguyên Khải siết lấy eo cô rồi ép cô vào tường. Trình Mộc Miên nhắm chặt mắt không dám hé nửa lời.
“ Em không cần anh hả?”
Đột nhiên giọng Hồ Nguyên Khải lại mềm đi, đôi mắt anh rưng rưng sắp khóc. Trình Mộc Miên hé mắt, thấy bộ dạng mít ướt của anh cô đột nhiên bật cười. Không kìm được mà véo hai má anh.
“ Sao em lại không cần anh chứ?”
Hồ Nguyên Khải sụt sùi
“ Anh hôn em được không?”
“ Anh cao như thế…phải cuối xuống”
Ngay lập tức, Hồ Nguyên Khải cuối xuống chiếm lấy môi cô. Cuối cùng anh cũng được hôn rồi, nụ hôn này anh chờ suốt 14 năm rồi. Trình Mộc Miên cũng không bài xích mà vòng tay mình qua cổ anh, hơi thở dồn dập khi nhận ra khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp.
Họ cứ quấn quýt mãi, anh cũng thấy hơi mỏi cổ rồi nên hai tay giữ chặt lấy đùi Trình Mộc Miên rồi nhấc cô lên. Vì giật mình mà Trình Mộc Miên hốt hoảng kêu khẽ một tiếng, hai chân theo phản xạ quấn chặt lấy eo anh, vòng tay càng siết chặt hơn.
“H-Hồ Nguyên Khải…!” Cô lắp bắp
“Đừng lo, anh không để em ngã đâu.”
Nói rồi, anh lại lần nữa chiếm lấy bờ môi cô, lần này không còn dè dặt hay do dự nữa. Nụ hôn của anh sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Hơi thở nóng rực của anh hòa vào hơi thở gấp gáp của cô.
Cô nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh một cách tự nhiên, bàn tay vô thức siết lấy tóc anh, kéo anh sát hơn.
Cảm giác được cô đáp lại, tim Hồ Nguyên Khải như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bao năm khao khát, chờ đợi, cuối cùng anh cũng có được cô trong vòng tay.
Đầu óc Trình Mộc Miên trở nên trống rỗng, chỉ có cảm giác bờ môi anh đang càn quét lấy mình, đốt cháy từng tế bào trên cơ thể cô.
Lưỡi anh chiếm lĩnh từng góc nhỏ trong khoang miệng cô, kéo theo những tiếng trượt sâu, đầy nồng nàn. Cô đáp lại, lưỡi hòa quyện, khăng khít, vừa dữ dội vừa mềm mại, như một cuộc giao thoa không dứt, làm hơi thở cả hai càng lúc càng gấp gáp.
Âm thanh của đôi môi khi tách ra rồi lại cuốn lấy nhau phát ra một cách đầy đê mê, như dòng suối nóng bỏng chảy tràn qua mọi giác quan. Sự mãnh liệt của anh đôi khi dịu lại trong những cái chạm nhẹ, đầy nâng niu, rồi bất ngờ chiếm trọn cô trong một nụ hôn sâu
Vừa ảnh là anh vờ đáng thương đó. Hồ Nguyên Khải phải tự cảm thán rằng: Mình quá thông minh!
Cô đập vài cái vào lưng anh, Hồ Nguyên Khải cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi của Trình Mộc Miên.
“ Sao thế?”
“ Em thở không nỗi…”
Đột nhiên Trình Mộc Miên bật cười, cô chẳng thể ngờ cậu bé ngày nào chí choé với mình lại yêu mình đến thế, hôn một cái là không muốn buông cô ra. Hồ Nguyên Khải trên khuông mặt dần lộ ra nụ cưỡi. Đúng rồi! Là nụ cười đó, là nụ cười đã cướp đi trái tim của anh suốt 14 năm. Trình Mộc Miên cuối cùng cũng chịu cười rồi.
“ Em đẹp quá”
“ Hửm?”
“ Anh muốn hôn nữa”
Trình Mộc Miên vừa định phản ứng thì Hồ Nguyên Khải đã áp sát lại, đôi mắt anh bây giờ chỉ có mình cô vợ nhỏ này.
“ Đừng có mà được voi đòi tiên”
“ Đừng từ chối anh mà, anh khóc đó”
“Đừng mà… thở không nổi thật đó” cô cười khúc khích, đặt tay lên ngực anh
“Anh hứa lần này sẽ dịu dàng hơn”
Trình Mộc Miên mở to đôi mắt, đôi má ửng hồng càng làm cô thêm quyến rũ trong mắt anh. Anh không đợi thêm một giây nào nữa, cuối xuống lần nữa chiếm lấy bờ môi cô. Lần này, đúng như lời anh nói, nụ hôn nhẹ nhàng hơn.
Trình Mộc Miên vô thức đáp lại, bàn tay cô siết chặt lấy vai anh. Cuối cùng, anh chậm rãi buông môi cô ra, nhưng ánh mắt lại không hề rời đi. Hơi thở cả hai đều gấp gáp, đôi mắt anh nhìn sâu vào cô.
“ Em thích không?”
“ Anh từng nghĩ đến cảnh này chưa mà sao hôn điêu luyện thế?”
“ Không chỉ một lần, anh tưởng tượng cảnh này cả trăm lần rồi”
Và không chỉ mỗi cảnh hôn này, Hồ Nguyên Khải còn nghĩ đến nhiều thứ xa hơn như vậy kìa. Bây giờ anh sẽ từ từ trải nghiệm cùng cô.
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***