Ở Nhờ Nhà Bạn Thân

Chương 5



Tôi hỏi anh đã ăn gì à? Anh nhắc đến tào phớ là đang ám chỉ đã nhận ra tôi rồi? Không, không, không thể nào! Hôm đó tôi chạy nhanh vậy, thảm hại như vây, hôm nay trang điểm đẹp như vậy, sao anh ấy có thể nhận ra tôi chứ!

"Ha ha ha..."

Giờ phút này, ngoại trừ cười ngây ngốc ra thì tôi không biết nên nói gì nữa.

Cũng may, vào lúc này thang máy ting một tiếng, đến tầng của công ty rồi.

Anh là giám đốc, tôi nịnh nọt làm tư thế mời, một tay giữ cửa thang máy, một tay mời anh ra ngoài trước.

Tôi dùng giọng nói ngọt ngào ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy buồn nôn, nói với anh: "Sếp Hạ, mời..."

Anh muốn làm gì? Tôi hơi ngẩn người, trợn to mắt nhìn anh với vẻ khó hiểu, muốn né tránh, nhưng tay anh lại chạm vào vách thang máy.

Tôi đã nói rồi, sao anh ấy lại không có ý với tôi được! Nhưng đây là trong thang máy mà sếp Hạ! Hơn nữa, đối diện là cửa công ty... Mặc kệ! Dù sao công ty cũng không quy định nhân viên không thể yêu nhau.

Tôi không quan tâm, chậm rãi nhắm mắt lại chờ mặt của anh áp đến gần.

Nhưng mà một giây sau, tôi thấy tay của anh đặt lên mắt tôi, giật thứ gì đó xuống.

"Dường như trên mắt em có côn trùng."

"Hả?"

Tôi mở mắt ra, tập trung nhìn vào, phát hiện anh kéo lông mi giả tôi dán mất nửa tiếng vào buổi sáng xuống rồi!

Tôi: ,,,

Tôi muốn khiếu nại streamer kia! Giới thiệu cái lông mi giả chó má gì thế, rất khó dùng! Keo thì dở tệ, dán không dính được tí nào! Mà còn dám mạnh miệng nói nào là chống nước, chống mồ hôi, thậm chí dán ngủ qua đêm cũng không rơi! Vậy mà dán chưa tới một tiếng đã rơi, lại còn mất thể diện trước mặt nam thần.

Anh ấy nhìn trái nhìn phải, một lúc sau mới nhận ra đang cầm cái gì trong tay, vẻ mặt ngại ngùng thấy rõ.

"Xin lỗi... Tôi tưởng rằng côn trùng."

Côn trùng? Xin hỏi anh từng nhìn thấy côn trùng nào dài như thế chưa? Con rết còn không có nhiều chân như thế.

Tôi khóc không ra nước mắt nhìn anh, trong lòng ấm ức, không nói nên lời.

*

"Trước kia tôi không nhìn thấy thứ này với khoảng cách gần như thế... Hay là tôi dán lại cho em nhé?"

Anh vừa nói vừa cầm mi giả đến gần tôi.

"Không có keo không dính được."

Tôi thầm thở dài trong lòng, lui về sau mấy bước đưa tay ra với anh: "Được rồi, đưa cho em đi."

Anh trả lông mi giả lại cho tôi, nhìn tôi muốn nói lại thôi, qua một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Hay là tôi giúp em lấy lông mi giả bên kia xuống, nhìn vậy... Trông không đến mức bất thường."

Anh không nói tôi cũng quên mất, tôi còn một con mắt khác! Tôi vốn định tự mình làm, nhưng trong thang máy không có kính, tôi sợ mình sẽ gỡ cả lông mi thật của mình, đành phải nhắm mắt lại để anh gỡ.

Nhưng một bên khác dính quá chắc, anh sợ làm đau tôi, vốn không dùng sức, gỡ mấy lần không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Anh có thể dùng sức."

"Không đau chứ?" Anh hỏi.

"Không đau."

"Ừm, vậy tôi dùng sức thử xem, nếu đau thì em nói..."

"Đau..."

Con mẹ nó đau thật! Tôi đau đến mức muốn rơi nước mắt, kết quả anh lại nói: "Gỡ xuống hai bộ..."

"Cái gì?"

Tôi mở mắt ra nhìn xem, hay lắm, anh gỡ lông mi thật của tôi!

"Vậy... Không cần anh giúp, chờ sau khi đến công ty tự mình tôi làm."

Tôi che mắt nhấc chân ra khỏi thang máy, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện rất nhiều người đứng ở cửa.

Có vài đồng nghiệp đang vội điểm danh, còn có vài người lạ ở tầng khác. Bọn họ nhìn tôi với vẻ kì lạ lại như hóng chuyện.

"Hai người muốn đi lên hay đi ra?"

Câu này vừa vang lên, tôi và Hạ Giác mới phát hiện trong lúc không để ý, thang máy đã đi xuống tầng một.

Chết tiệt! Đông Ngôn Tây tôi sống 23 năm, ban đầu bị người ta nhìn thấy hết thì thôi, hôm nay còn bị người ta hiểu lầm tôi làm chuyện đồi bại trong thang máy... Tôi thật sự không muốn sống nữa!

*

"Khụ... Chào buổi sáng."

So với tôi, giám đốc Hạ Giác bình tĩnh hơn nhiều. Sau khi anh khẽ ho một tiếng hóa giải sự lúng túng, lại bình tĩnh như thần chào hỏi đồng nghiệp trong công ty.

"Chào buổi sáng, giám đốc Hạ."

Những đồng nghiệp kia giơ tay đáp lại, ánh mắt nhìn tôi mang theo vẻ mập mờ.

Tôi vốn định giải thích một phen, nhưng nhìn thấy đám người ra ra vào vào, cuối cùng tôi nuốt lời giải thích xuống.

Chẳng lẽ tôi lại nói với bọn họ, ánh mắt giám đốc mới đến có vấn đề. Đầu tiên là nhìn nhầm mi giả của tôi là côn trùng mà giật xuống, sau đó lại giật cả mi thật và mi giả của tôi xuống... Chuyện này nghe rất vô lý đúng không?

Nhưng hậu quả khi tôi không giải thích đó là cho đến trưa, mọi người trong công ty đều nghĩ rằng tôi và Hạ Giác đã quen biết từ lâu, hơn nữa còn có gì đó với nhau.

Lúc này tôi giải thích, đồng nghiệp lại nói tôi càng giải thích càng lộ, nói tôi không chân thành, chút chuyện nhỏ này lại không nói sớm.

Tôi: ? 

Vì sao cuộc đời tôi khó khăn như thế! Trong sạch của tôi không còn nữa rồi, anh đẹp trai cũng mất.

Sau khi trải qua chuyện này, cho dù tôi ôm ảo tưởng với anh cũng không dám đến gần anh.

Ngoại trừ chờ chết, tôi thật sự không biết còn đường khác mà đi không.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com