Chỉ là lúc tôi đi vào trong thang máy nhìn thấy người bên trong là anh đẹp trai tôi gặp buổi sáng, tôi cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.
"Cảm ơn."
Tôi nhận ra anh đẹp trai trong thang máy chính là người tôi bắt chuyện thất bại vào buổi sáng, chỉ muốn vùi đầu xuống đất.
Hi vọng anh không nhận ra tôi, hi vọng anh không nhận ra tôi.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng.
Ting... Thang máy chạy đến tầng 15, tôi nhấc chân đi ra thang máy, anh ấy ở sau lưng đột nhiên nói: "Trùng hợp thật."
Trời muốn diệt tôi! Tôi cầm trà sữa quay đầu nhìn anh, giả ngu nói: "Ha ha, đúng vậy, trùng hợp quá, vậy mà chúng ta lại là nhân viên chung một công ty. Nhưng sao trước kia tôi chưa từng gặp anh, anh là nhân viên mới đến à?"
"Ừm."
Có lẽ điểm giống nhau của nam thần chính là kiệm lời như vàng.
Cho nên làm nam thần cao quý lạnh lẽo, anh không biết nói chuyện với tôi là một trong những biểu hiện sụp đổ hình tượng à?
Tôi ôm trà sữa chuồn mất, từ đầu tới đuôi không dám đối mặt với anh, đương nhiên cũng không thấy trên mặt anh hiện lên ý cười và vẻ âm trầm trong mắt.