Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 722:  Triệu Tam



Sở dĩ nói tấm bái thiếp này kỳ quái, là vì nó trống không, phía trên không có lấy một chữ, chỉ có một ký hiệu cực kì đơn giản, xiêu vẹo. Giống mấy cành cây. Mà chất liệu của bái thiếp cũng hết sức bình thường, nhìn qua là biết được cắt từ loại giấy có thể mua đầy đường. "Hắn không muốn lên núi, nói là mời ngài xuống núi gặp mặt, lúc ấy đệ tử định cự tuyệt, hắn lộ một tay công phu phi xiên, là vị cao nhân Trúc Cơ, cho nên đệ tử đành phải lên núi bẩm báo. Chưởng môn ngài xem nên xử trí như thế nào?" "Trước đây chưa từng gặp? Bộ dáng thế nào?" Hoàng Dương Nữ suy nghĩ, nói: "Khó mà nói, ba, bốn mươi tuổi, nam, dáng dấp không xấu không đẹp, không mập không gầy, không cao không thấp. . ." Vừa nói vừa lắc đầu: "Đệ tử nhớ có chút mơ hồ, có cần xuống núi xem lại không?" Lưu Tiểu Lâu trầm ngâm nói: "Nếu đã như vậy, ngược lại là phải gặp mặt một phen." Xuống đến sơn môn, lại không thấy người đâu, Hoàng Dương Nữ nhìn chung quanh nói: "Mới vừa rồi còn ở đây, đệ tử bảo hắn đợi mà. . ." Lưu Tiểu Lâu phân phó: "Ngươi về nấu cơm trước đi, ta ở đây chờ thêm một lúc." Hoàng Dương Nữ nhu thuận vâng lời, chạy về núi. Lưu Tiểu Lâu đi vòng qua bên trái núi, đến một khu rừng, nói: "Đạo hữu được rồi, ra gặp mặt đi." Nơi này vẫn nằm trong phạm vi cảm ứng của đại trận hộ sơn, có nguy hiểm gì có thể lập tức trốn về trong đại trận, cho nên Lưu Tiểu Lâu tỏ ra không chút sợ hãi. Quả nhiên phía trước tràn đến một mảnh sương mù, trong sương mù huyễn hóa ra một thân ảnh, từ hư tới thực, dần dần rõ ràng. Đây cũng là một loại độn pháp, thuộc về độn pháp sương mù hiếm thấy, cụ thể là loại nào, Lưu Tiểu Lâu cũng không rõ ràng. Nhưng tu sĩ biết loại độn pháp này, địa vị khẳng định không nhỏ. Người kia đi tới từ trong sương khói, Lưu Tiểu Lâu cẩn thận quan sát, vậy mà không cách nào hình dung, thực sự là bình thường đến cực hạn, không có chút đặc điểm gì đáng nói, quả nhiên như Hoàng Dương Nữ nói, không cách nào hình dung hắn "Như thế nào như thế nào", chỉ có thể dùng "Không thế nào không thế nào" để miêu tả. "Là đạo hữu bái phỏng sơn môn ta?" "Bái kiến Lưu chưởng môn, chính là tại hạ bái sơn." "Dám xin đạo hữu ban tên, không biết vì chuyện gì? Vì sao lại gặp ở đây?" "Tại hạ họ Triệu, Lưu chưởng môn có thể gọi tại hạ là Triệu Tam. Lưu chưởng môn nguyện ý xuống núi gặp, chắc hẳn là đã nhớ ra ký hiệu kia?" "Đây là cành cây? Hay là sừng hươu?" "Ha ha, là tại hạ vẽ không tinh, đương nhiên là sừng hươu." "Cho nên. . ." "Cho nên Lưu chưởng môn hẳn phải biết, vì sao tại hạ đến. Vụ án mấy ngày trước. . ." "Chờ một chút, ngươi cùng Triệu trưởng lão Thanh Ngọc Tông. . ." "Lưu chưởng môn, tại hạ cho là, vẫn là nên tập trung vào vụ án này thì hơn, Lưu chưởng môn nghĩ sao?" "Vậy ngươi nói đi." "Vụ án mấy ngày trước, Lưu chưởng môn hao tâm tổn trí, cũng nhờ có Lưu chưởng môn, chúng ta rốt cục tra được người muốn hại lục lang. . ." "Lục Lang nào?" "Triệu Sĩ Cấp, Triệu Lục Lang." "Ngươi là Triệu Tam, ngươi là huynh trưởng hắn?" "Lưu chưởng môn, ta là Triệu Tam, không phải Triệu Tam Lang, cho nên không phải huynh trưởng của Lục Lang." "Tốt a tốt a, ngươi nói tiếp." Triệu Tam dừng lại, lấy ra một vật từ trong ngực, đưa qua. Vật này là khối bài vuông bằng hắc thiết, phía trên khắc một chuỗi phù văn, nhìn qua rất cổ xưa. Lưu Tiểu Lâu nhìn tới nhìn lui, luôn cảm thấy phù văn này rất có môn đạo, hẳn không phải trận phù, cũng không giống khí phù, cũng không biết rốt cuộc là thứ gì. "Đây chính là vật mà Lục Lang đã dùng năm khối linh thạch để đổi lấy." Triệu Tam nói. Lưu Tiểu Lâu choáng váng: "Không thể nào. . ." Triệu Tam xác nhận nói: "Chính là vật này. Cho nên hiện tại Lưu chưởng môn đã biết, Lục Lang không phải người ngu, dùng năm khối linh thạch mua được vật này, cũng không phải đơn giản là bị người dùng đồ giả lừa gạt, hoặc dựa theo ngôn ngữ trong nghề trên giang hồ, bị làm dê béo giết. Vật này, tuyệt đối không chỉ năm khối linh thạch." Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Rốt cuộc là thứ gì?" Triệu Tam đạo: "Nếu như chúng ta tách riêng phù văn này ra để sao chép lại, chính là như thế này. . ." Hắn lại lấy ra một tờ giấy, trên giấy là phù văn đã được sao chép lại. Lưu Tiểu Lâu nhận lấy cẩn thận xem xét. Triệu Tam nói: "Lưu chưởng môn, nếu như xoay một chút. . ." Lưu Tiểu Lâu xoay tờ giấy ra mặt sau, nhìn qua ánh sáng, vẫn không nhìn ra manh mối gì. Triệu Tam nhắc nhở: "Xoay một chút là được, không cần lật hẳn, chỉ lật một góc." Lưu Tiểu Lâu làm theo lời hắn, chỉ xoay một chút góc độ, nhìn như vậy, phù văn là nghiêng, sau đó. . . Trong lòng hắn khẽ động, cẩn thận từng li từng tí bóc tờ giấy từ mép góc, cuối cùng bóc thành hai tờ, mỗi tờ đều có một phù văn như vậy, chẳng qua là đối xứng, lúc này, giống như mở ra một chữ bị gấp lại, phù văn này khôi phục nguyên trạng. Lưu Tiểu Lâu lập tức nói: "Đây là trận phù? Nhưng ta chưa từng thấy bao giờ, là trận phù thượng cổ?" Triệu Tam nói: "Có thể nói là trận phù thượng cổ, lại là một yếm thắng trận phù truyền từ thượng cổ." Yếm thắng trận phù, Lưu Tiểu Lâu chỉ nghe nói qua, lại chưa từng thấy, bởi vì thứ này trong trận pháp sư ngầm thừa nhận là không nên đụng vào, ai dính vào người đó là ma đầu trong trận pháp sư, ai cũng có thể tru diệt! Nói trắng ra, đây là một thứ âm hiểm dùng để nguyền rủa sau lưng người khác, nhưng nó không làm người ta bị tổn hại thân thể, cũng sẽ không trực tiếp ảnh hưởng đến tu hành, tỉ như khiến người tẩu hỏa nhập ma, nó tổn hại chính là khí vận, là âm đức, là thiên đạo, dính phải thứ này, ngươi sẽ cảm thấy mình làm gì đều không thuận, làm gì đều xui xẻo. Tu hành tu hành, tu chính là thiên đạo, tranh một đường cơ hội với thiên đạo, cái gì đều không may, còn tranh thế nào? Lưu Tiểu Lâu tò mò nhìn trận phù này, hỏi: "Ai muốn hại Triệu Lục Lang?" Triệu Tam nói: "Chúng ta gần như đã xác định, nhưng vẫn chưa thể khẳng định chính xác, bởi vì không có chứng cứ xác thực." Lưu Tiểu Lâu nói: "Các ngươi thế nhưng là Thanh Ngọc Tông a, là Triệu trưởng lão a, loại chuyện này, còn cần chứng cứ xác thực sao? Biết là ai làm, bắt lại tra khảo chẳng phải xong sao? Các ngươi không có khả năng hỏi không ra được." Thấy Triệu Tam không nói lời nào, Lưu Tiểu Lâu nháy mắt, thoáng hiểu ra: "Không thể nào, Thanh Ngọc Tông các ngươi. . ." Hắn bỗng cảm thấy lưng phát lạnh, cũng không dám nói, trừng mắt nhìn Triệu Tam, trừng một lúc lâu, cuối cùng vô lực nói: "Ta có thể giả vờ không biết được không?" Triệu Tam lắc đầu: "Ngươi đã biết." Lưu Tiểu Lâu cố gắng cứu vãn: "Ta hoàn toàn có thể coi như không biết, miệng của ta luôn luôn rất kín, điểm này ai cũng công nhận!" Triệu Tam nói: "Chúng ta biết ngươi miệng rất kín, cho nên mới tìm ngươi." Lưu Tiểu Lâu bi thương nói: "Tại sao phải kéo ta vào chuyện này?" Triệu Tam nói: "Vụ án này vốn do Lưu chưởng môn giúp tra ra, Lưu chưởng môn là người biết tiền căn hậu quả nhất, không tìm Lưu chưởng môn còn có thể tìm ai?" Lưu Tiểu Lâu suy nghĩ nhanh như chớp, đang suy nghĩ có nên đẩy chuyện này lên đầu Chu Tuấn hay không, thì nghe Triệu Tam lại bổ sung: "Lưu chưởng môn, nói thực ra, chuyện này, chúng ta không tiện tìm người trong tông môn, Lưu chưởng môn ngược lại là người chúng ta tin tưởng nhất." Có đôi khi, hậu quả của việc được tin tưởng chính là xui xẻo như vậy. Hắn lầm bẩm một câu: "Tam Huyền Môn ta cũng là phụ thuộc của Thanh Ngọc Tông a, ta cũng là người trong tông môn." Nhưng câu nói này hiển nhiên không có hiệu quả gì, Triệu Tam trực tiếp bỏ qua, tựa như không nghe thấy: "Cho nên, chúng ta muốn mời Lưu chưởng môn tiếp tục tra. Chúng ta đề nghị, Lưu chưởng môn có thể đi Minh Nguyệt Trấn một chuyến, tiếp tục tra từ trên người một người." "Ai?" "Hắn." Triệu Tam lại lấy ra một bức họa, lần này bức họa chính là người mà Lưu Tiểu Lâu quen thuộc, bởi vì đó chính là người mà hắn tự tay điều tra ra, từ Vạn Kiếm Tân để lão nhân trong thôn nhận diện người trong tranh, người trong bức họa đầu đội Nhạc Du Quan, mặc áo lụa đen đối khâm, ăn mặc như thương nhân, nhưng khuôn mặt quá mờ, không nhìn rõ. "Các ngươi biết người này là ai rồi? Không nói cho ta, ta không cách nào tra được, hắn ăn mặc thế này chắc chắn đã xử lý rồi, tuyệt đối không có khả năng mặc lại, dựa vào bức họa thì không tìm được." Lưu Tiểu Lâu nhớ đến ngày đó Chu Tuấn vội vàng cầm bức họa rời đi. "Hắn gọi Giả Hoài, nhưng trước đây không họ Giả, họ Giang, bởi vì thiên phú tu hành không tồi, được Giả gia thu nhận, sau đó đổi họ nhập tông, bái Giả Hòa đã chết làm cha. Giả Hòa chẳng có gì đáng nói, nhưng mấy năm nay hắn nổi lên, hiện tại đã thành nhân vật trọng yếu của Giả gia Minh Nguyệt Trấn, Giả gia có hai người làm chủ, một người là đại bá hắn, một người khác chính là hắn." "Tu vi thế nào?" "Tu vi không cần cân nhắc, Giả gia là tiểu tông, không có lấy một Trúc Cơ." "Giả gia cùng Thanh Ngọc Tông. . ." "Không có quan hệ trực tiếp, không phải tông môn phụ thuộc, bọn họ phụ thuộc vào Bút Giá Sơn Trang." "Nha." "Cho nên, sau khi bắt được người, ép hỏi ra kẻ đứng sau sai khiến." "Có thể giết không?" "Nếu như chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi có thể giết, nhưng ta đề nghị không nên giết, bởi vì bản thân hắn chính là một chứng cứ rất tốt." "Tốt a." "Còn có một điểm, Lưu chưởng môn biết tại sao phải tra vụ án này không?" "Hả?" "Ngươi không phải chấp sự tuần tra của Thanh Ngọc Tông, tại sao phải đi tra vụ án này?" "Đúng a, còn xin đạo hữu chỉ rõ." "Là bởi vì Lưu chưởng môn muốn tra ra tung tích của Giang Đại Đầu mất tích." "Giang Đại Đầu? Ta tại sao phải tra tung tích của hắn. . .?" "Bởi vì hắn là người của Giới Thủ Trại, mà trại chủ Vạn Kiếm Tân không tra được, cho nên chỉ có thể ngươi đi tra." "Giới Thủ Trại cùng ta. . ." "Giới Thủ Trại là tông môn phụ thuộc của Tam Huyền Môn, tiểu tông có việc, chủ gia phải ra mặt." "Nhưng Giới Thủ Trại cũng không phải là. . ." "Không hề nghi ngờ, nó là phụ thuộc của Tam Huyền Môn, coi như trước kia không phải, từ hôm nay trở đi, nó chính là." ". . ." "Sau đó Lưu chưởng môn liền có thể lên Quân Sơn đánh trống kêu oan." "Cáo. . . Ai?" "Muốn cáo ai thì cáo!"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com