Bài Giáo là một đại bang giang hồ, nhưng cũng không phải là tông môn nghiêm ngặt trên ý nghĩa, càng giống như một liên minh tán tu. Chín chi của Bài Giáo, không lệ thuộc lẫn nhau, mỗi chi lại phân một số đường khẩu, quan hệ giữa các đường khẩu, quen thuộc hơn nhiều so với các chi, khi có hành động quy mô lớn, cũng sẽ liên lạc để giúp đỡ lẫn nhau.
Đến cấp độ đường khẩu, mới chính thức có bộ dáng của bang hội, lời nói của đường chủ mới thực sự có trọng lượng. Dưới đường khẩu còn phân chia thành đà, đó là các nhóm nhỏ càng gắn bó hơn, quan hệ trong nội bộ phân đà, ngay cả đường chủ cũng không tiện can thiệp.
Hạnh Hoàng Đường của Trần Hậu, chính là đường khẩu trọng yếu trong chi thứ năm của Bài Giáo, dựa theo cách phân chia thế lực trong nội bộ Bài Giáo, quản lý sự vụ giang hồ trong phạm vi năm trăm dặm địa giới, tự nhiên bao gồm cả Hạnh Hoa Sơn.
Chu Tuấn nói "Từng bức tử mấy người của bọn họ", trong đó có hai người thuộc Hạnh Hoàng Đường, bởi vậy khi gặp mặt Lưu Tiểu Lâu liền không để Chu Tuấn xuất hiện, nếu không hai bên sẽ rất khó xử, hơn nữa hiệu quả chỉ sợ cũng sẽ không quá tốt.
Trần Hậu theo Đàm Tam Chưởng đến ngoài phòng khách, liền thấy một người đứng chắp tay trên bậc thềm, ánh mắt sáng ngời, đang quan sát mình.
Đàm Tam Chưởng tiến lên bẩm báo: "Chưởng môn, Trần đường chủ đến."
Trần Hậu nhìn lên, chỉ cảm thấy người này khí vũ hiên ngang, tướng mạo tuấn lãng, trong phong lưu phóng khoáng mang theo ba phần khí khái hào hùng bức người, dưới lẫm liệt uy nghiêm lại ẩn giấu mấy phần khiêm tốn ôn hòa, quả nhiên đúng như truyền thuyết, thế là vội vàng quỳ gối: "Hậu, nghe qua đại danh của Lưu chưởng môn, hôm nay có may mắn hội kiến, thật tam sinh hữu hạnh!"
Lưu Tiểu Lâu đưa tay hư đỡ: "Trần đường chủ không cần như thế, ngươi ta không phải là đồng môn, tương giao theo đạo hữu giang hồ là được."
Trần Hậu vẫn là vững vàng bái xuống, cung kính dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy, thành khẩn nói: "Hậu từng bái kiến không ít cao nhân, đôi khi cũng sẽ dập đầu trái lương tâm, nhưng vừa rồi dập đầu với Lưu chưởng môn, lại là thành tâm thành ý, cũng không phải bởi vì ngài là cao tu Trúc Cơ. Phải biết Lưu chưởng môn ngài thế nhưng là xuất thân từ tán tu chúng ta, đại nhân vật mà các đạo hữu tán tu Kinh Tương đều tán thưởng, gặp ngài, tự nhiên liền có mấy phần cảm giác thân thiết."
Lưu Tiểu Lâu cảm khái nói: "Thấy Trần đường chủ, ta cũng cảm thấy rất thân thiết, nhớ năm đó khi ta vẫn là một tiểu tu bình thường nhất ở Ô Long Sơn, cũng tiếp nhận Anh Hùng Lệnh, lúc ấy liền từng sóng vai chiến đấu với Bài Giáo các ngươi, các huynh đệ Bài Giáo các ngươi dũng cảm cương trực, ta là tận mắt nhìn thấy, từng người anh dũng xông pha trước, ta ở phía sau đuổi thế nào cũng không kịp a."
Trần Hậu cảm thấy hứng thú: "Ồ? Không biết là khi nào?"
Lưu Tiểu Lâu giơ một ngón tay, suỵt một tiếng: "Xuỵt. . . Chuyện này không tiện nói rõ với các ngươi, nói ra là sẽ gây họa, ha ha!"
Trần Hậu cùng Đàm Tam Chưởng đều cảm thấy phấn chấn, như thể từng cùng sóng vai chiến đấu với Lưu chưởng môn, xung phong phía trước, không khỏi nhìn nhau cười to: "Ha ha, ha ha. . ."
Lưu Tiểu Lâu đưa tay mời, dẫn Trần Hậu vào phòng khách, Đàm Tam Chưởng ở bên sai tỳ nữ bưng lên trà cùng điểm tâm, hai bên ngồi đối diện trò chuyện.
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Năm ngoái Cao Hạp Trại xuất hiện một tặc tử, tên là Cao Phi, nghe nói cũng là nhân vật trong Bài Giáo?"
Trần Hậu sợ nhất chính là chuyện này, trong lòng căng thẳng, vội vàng đứng dậy giải thích: "Cao Phi nguyên là đà chủ Tả Đà của Phi Ưng Đường chi thứ tư, bởi vì mâu thuẫn với mấy huynh đệ trong đường, vì vậy bị trục xuất, thấy Cao Bình Hạp Đức Kháng Sơn không người, liền chiếm nơi đó tự lập môn hộ. Ta cùng hắn vỗn không qua lại, là hắn muốn gia nhập Hạnh Hoàng Đường ta, nhiều lần phái người đến chỗ ta nói rõ, ta sau khi nghe ngóng lai lịch của hắn ở chỗ Phi Ưng Đường, cũng thấy người này nóng nảy xúc động, sợ sẽ chọc đến phiền phức. Chúng ta lăn lộn giang hồ, luôn luôn không sợ phiền phức, nhưng phiền phức vô duyên vô cớ, ai cũng không muốn không duyên cớ trêu chọc, ngài nói đúng không? Cho nên chưa từng đáp ứng hắn. Bất quá nói thật, lúc ấy không biết chuyện của Đàm huynh, cũng xác thực vì tình cảm quá khứ, có chút qua lại với Cao Hạp Trại bọn họ. Đây là ta không đúng, lần này Đàm huynh nói ngài triệu kiến ta, ta liền lập tức chạy đến, những chuyện này nhất định phải giải thích trước mặt ngài, nếu không thì ngủ cũng không yên giấc."
Lưu Tiểu Lâu gật đầu nói: "Mời Trần đường chủ ngồi, ta không có ý trách ngươi, ta đã nghe Tam Chưởng nói, khi tiêu diệt Cao Hạp Trại, ngươi cũng góp sức, ta muốn gửi lời cảm ơn ngươi. Phải biết Bát Chưởng là sinh tử chi giao của Lưu mỗ, trước đây vì đắc tội Thiên Mỗ Sơn —— ngươi từng nghe nói rồi chứ?"
Trần Hậu liên tục không ngừng gật đầu: "Từng nghe nói, khoái ý ân cừu giữa chư vị anh hùng Ô Long Sơn cùng Thiên Mỗ Sơn, đã sớm truyền vang giang hồ nhiều năm, hậu bối chúng ta, hận không thể hóa thân vào đó. . ."
Lưu Tiểu Lâu cười nói: "Giờ hắn trở về, truy nã của Thiên Mỗ Sơn đối với hắn, ta cũng tìm cách triệt tiêu. Vì thế, người nhà của hắn chính là người nhà của Lưu mỗ, thay hắn xuất lực, chính là thay ta xuất lực, phần ân nghĩa này, ta ghi nhớ, hôm nay cũng nói lời cảm tạ trước mặt Trần đường chủ."
Trần Hậu nói: "Không dám, kỳ thật lúc ấy Trần mỗ cũng chỉ giúp đỡ bắt mấy con cá lọt lưới, Cao Phi cùng các thủ phạm chính, vẫn là hai vị Đàm đạo hữu tự mình cầm xuống."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Tóm lại Trần đường chủ là bằng hữu tốt của Ô Long Sơn chúng ta, điều này không sai chứ?"
Trần Hậu vừa ngồi xuống, lại lập tức bật dậy: "Tuyệt đối không sai!"
Lưu Tiểu Lâu liền nói: "Nếu là bằng hữu tốt, trước mắt có một việc, còn xin Trần đường chủ tương trợ. Tam Chưởng, ngươi đã nói với hắn chưa?"
Đàm Tam Chưởng đương nhiên sẽ không nói lung tung, giờ phút này được thụ ý, mới kể sự việc cho Trần Hậu.
Trần Hậu giật mình: "Nguyên lai là vì chuyện này."
Đàm Tam Chưởng nói: "Nghe nói chấp sự tuần tra của Thanh Ngọc Tông từng tra hỏi các ngươi, còn bức tử mấy huynh đệ của các ngươi? Ta cảm thấy trong chuyện này sợ là có chút kỳ lạ. . ."
Trần Hậu cười: "Những danh môn đại tông kia làm việc không giảng cứu, nửa điểm chỗ tốt không cho, luôn ỷ vào tu vi cùng thế lực áp đặt, chúng ta không dám từ chối, nhưng ai lại thật lòng làm việc cho bọn họ? Chuyện không có chỗ tốt, nghiêm túc làm gì? Đừng nói không có manh mối, cho dù có manh mối cũng không thể giao cho bọn họ, bằng không bọn họ nếm được ngon ngọt, sau này cứ liên tục đòi hỏi chúng ta thì phải làm sao? Về phần mấy cái đầu, đi đến chỗ kẻ thù chặt là được, dùng tên tuổi của Thanh Ngọc Tông đi chặt đầu kẻ thù, việc này quá thoải mái, ha ha!"
Đàm Tam Chưởng vỗ bàn một cái: "Ta đã nói rồi, nào có tin tức gì mà các ngươi không tra ra được!"
Trần Hậu nhìn Lưu Tiểu Lâu, thử thăm dò: "Là Lưu chưởng môn tiếp nhận vụ án này rồi sao?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Xem như thế đi, cho nên tìm ngươi hỗ trợ."
Trần Hậu nói: "Nếu là Lưu chưởng môn ra mặt, chuyện này Hạnh Hoàng Đường ta nhận, trong vòng ba ngày sẽ cho Lưu chưởng môn một câu trả lời chắc chắn!"
Lưu Tiểu Lâu kinh ngạc: "Có lòng tin như vậy?"
Trần Hậu nói: "Không dối gạt Lưu chưởng môn, lúc ấy quả thực đã tra được vài thứ —— thế này đi, sau khi trở về ta sẽ bố trí nhân thủ, thuận hướng đó tra tiếp, hẳn là không sai biệt lắm!"
Trần Hậu đi, Lưu Tiểu Lâu đương nhiên không kể nguyên lời hắn cho Chu Tuấn, chỉ bảo Chu Tuấn chờ thêm mấy ngày, Chu Tuấn dưới sự trấn an của hắn kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
Trần Hậu hành động rất nhanh, cũng bởi vì hắn thật sự muốn bộc lộ tài năng trước mặt Lưu chưởng môn, không đến ba ngày, hai ngày sau đã quay lại, cùng mấy đà chủ dưới trướng, áp giải một người đến.
Người này là Vương Tam một tên lưu manh của Vương Gia Câu cách Hạnh Hoa Sơn mười lăm dặm về phía tây nam, không có bản lãnh gì, hết ăn lại nằm, suốt ngày du đãng ở thôn trại lân cận, dựa vào lừa gạt ăn uống hoặc đi làm mấy chuyện dơ bẩn cho người khác để sống qua ngày.
Theo Vương Tam khai, đúng vào thời điểm đó năm ngoái, có người từng lén lút tìm hắn, nhờ hắn làm một cái cục.
"Là mua bán Hắc Tử ca tiếp, hắn tìm đến ta, nói rất đơn giản, chính là đào một món đồ từ dưới đất lên, bán đi giá cao, nói trắng ra chính là liên thủ lừa con dê béo. Nói là sau khi chuyện thành công cho tiểu nhân năm lượng bạc, tiểu nhân tự nhiên đồng ý. Lúc ấy đã bàn tốt, sẽ làm vụ mua bán này dưới chân Hạnh Hoa Sơn, bán cho một gia hỏa cao lớn, mặt chữ điền, gia hỏa này lúc nào đi ngang qua Hạnh Hoa Sơn đều nói cho chúng ta biết. Kết quả đúng vào hôm trước ngày hẹn, tiểu nhân phạm phải cơn thèm rượu nên đi uống, uống quá nhiều, ngày hôm sau liền lỡ việc, đến khi ta chạy đến, thì đã muộn, không còn ai ở đó."
"Cho nên chuyện này ngươi không làm thành?"
"Tiểu nhân không làm thành, lúc ấy cũng không biết Hắc Tử ca có làm được không, sau đó mấy vị hảo hán tìm đến, ta mới biết được Hắc Tử ca hẳn là đã làm thành, chỗ tốt chắc hẳn hắn lấy hết."
"Hắc Tử đâu?"
"Sau đó không gặp lại hắn, cũng không biết có phải là cầm chỗ tốt bỏ chạy không."
"Món đồ đào lên là thứ gì? Để các ngươi đổi thứ gì?"
"Chuyện này thì không biết, đều là việc của Hắc Tử ca, lừa dê cũng là hắn làm, ta không lộ diện, chỉ canh chừng cho hắn, đề phòng bị trả thù, mặc kệ bao nhiêu, tiểu nhân chỉ cầm năm lượng bạc, đây là quy củ."