Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 711:  Báo thù



Cách phía nam Ô Long Sơn hai trăm tám mươi dặm, phía bắc Đức Đại Sơn, nơi này có một con sông nhỏ bắt nguồn từ trong núi, sau khi rời núi chảy về hướng đông bắc, cuối cùng hợp vào hạ lưu Ô Sào Hà. Con sông nhỏ này không có tên, trước đây cũng không có người sinh sống, vì không có linh lực, mãi đến mười năm trước Đàm gia mới dời đến đây định cư. Đàm Bát Chưởng đứng trên một ngọn đồi nhỏ bên bờ sông, nhìn sông nhỏ uốn lượn phía dưới, phía tây nam của con sống nhỏ là Đàm gia trang mới, dọc theo hai bờ sông, là từng mẫu ruộng lúa. Đàm Tam Chưởng chỉ ruộng lúa nói: "Trước kia đều là rừng già đất hoang, thỉnh thoảng có độc trùng sài lang ẩn hiện, phụ thân mang chúng ta khai hoang, dọn dẹp sạch sẽ những thứ kia, mới bắt đầu xây trang. Về sau lão hộ trong điền trang cùng theo tới không ít, trong nhà chia ruộng cho bọn họ, mười năm tích lũy, cũng có hơn một nghìn tám trăm mẫu." Đàm Bát Chưởng đánh giá trang, nói: "So với trang cũ lúc trước người ít hơn rất nhiều. . ." Đàm Tam Chưởng nói: "Đích xác ít hơn hơn phân nửa, dù sao dời về phía nam gần ba trăm dặm, rất nhiều lão hộ không muốn theo. Nhưng cũng chính vì di chuyển, Đàm gia trang chúng ta mới thực sự đoàn kết thành một nắm đấm, chính là ba họ, Đàm, Bương, Trịnh, hơn sáu mươi hộ, đều là quan hệ thông gia, lấy Đàm gia chúng ta làm chủ, lần này ngươi trở về, phụ thân nhất định vô cùng mừng rỡ, Đàm gia lại sắp hưng thịnh!" Đàm Bát Chưởng áy náy nói: "Mấy năm nay, kỳ thật ta đã về thăm vài lần, chỉ là không nói với các ngươi. . ." Đàm Tam Chưởng cười nói: "Nương từng nói, ngươi khả năng đã trở về, mấy huynh đệ chúng ta còn không tin, nhưng phụ thân tin, nguyên lai là thật." Đàm Bát Chưởng nói: "Nơi này tốt thì tốt, nhưng chỉ trồng lúa cũng không đủ." Đàm Tam Chưởng nói: "Đức Kháng Đại Sơn cũng có một ít linh vật, tỉ như rắn rết, hoặc là độc chướng, thu thập lại cũng có thể đổi linh thạch." Đàm Bát Chưởng hỏi: "Việc thu nợ còn làm nữa không?" Đàm Tam Chưởng nói: "Sau khi đại ca qua đời, đã dừng lại, một năm rồi chưa làm." Đàm Bát Chưởng ngẩn ngơ: "Đại ca. . ." Đàm Tam Chưởng nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem hắn, những năm này, hắn thường xuyên nhắc đến ngươi, cũng đi ra ngoài tìm ngươi mấy lần, hắn luôn nói, Bát Chưởng là người có thiên phú trong các huynh đệ chúng ta. . ." Mộ của Đàm Đại Chưởng nằm ngay phía sau không xa, chỉ cần đi lên nửa đỉnh núi liền đến, Đàm Bát Chưởng ngồi một canh giờ trước mộ đại ca, hỏi rõ ngọn ngành, uống một bình rượu, bỗng nhiên đứng dậy xuống núi. Đàm Tam Chưởng nhìn ra thần sắc hắn không đúng, đuổi theo xuống núi rồi nói: "Bát Chưởng, đi bên này, bên này a Bát Chưởng. . ." Nhưng Đàm Bát Chưởng không quay đầu, trực tiếp vòng qua Đàm gia trang, tiếp tục đi về phía tây. Đàm Tam Chưởng lập tức hiểu ra ý hắn, kêu lên: "Bát Chưởng, đừng xúc động, báo thù không vội, chúng ta không thể tự dâng mình tới cửa. . . Bát Chưởng . . . đợi đã!" Đáng tiếc Đàm Bát Chưởng đâu nghe hắn khuyên, chỉ cắm đầu đi vội, Đàm Tam Chưởng do dự, do dự chốc lát giữa đi theo hay về nhà gọi người, rốt cục vẫn lựa chọn đi theo. Về nhà gọi người hắn sợ không kịp! Đuổi theo nửa ngày, lại phát hiện mình càng đuổi càng xa, trong lòng không khỏi kinh hãi, tu vi của Bát Chưởng sao lại tinh tiến như vậy? Càng đuổi, hắn càng kinh hỉ, thầm nghĩ Bát Chưởng đây là nhập hậu kỳ, chẳng lẽ lần này có hy vọng báo thù? Trên thực tế, nếu không phải tận lực chờ hắn, Đàm Bát Chưởng đã sớm bỏ lại hắn không thấy bóng dáng, một cao thủ Luyện Khí gần như viên mãn, sao có thể bị một Luyện Khí trung kỳ đuổi theo cả trăm dặm mà không mất dấu? Đến dưới chân một ngọn núi hiểm trở, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đỉnh núi có một mảnh nhà tranh, thế là quay lại chờ Đàm Tam Chưởng đuổi tới. "Đây chính là Cao Hạp Trại?" "Đúng, trại chủ Cao Phi là cựu đà chủ chi thứ tư của Bài Giáo, sau đó tự lập môn hộ, chiếm cứ nơi này, trong nhà vẫn chưa báo thù, thứ nhất là vì tu vi của Cao Phi tinh diệu, Luyện Khí chín tầng, Đàm gia chúng ta không ai bằng, thứ hai hắn vẫn thường qua lại với chi thứ năm của Bài Giáo, nhiều khi, chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn." "Các ngươi nên tìm Tiểu Lâu." "Lưu chưởng môn hiện tại phát đạt, ngươi lại trốn đi hơn mười năm không có tin tức, lại chuyển đi mười năm, sớm đã không còn qua lại, sao chúng ta với tới được. . ." "Hắn rất nhớ tình bạn cũ! Được rồi, vậy cũng tốt, thù của nhà mình, tự tay người trong nhà báo. . . Đi, lên núi!" "Bát Chưởng, ngươi nói thật cho ta, tu vi của ngươi rốt cuộc là tầng mấy?" "Tam ca, ta đã đả thông kinh mạch toàn thân, hai năm nay luôn đang củng cố." "Bát Chưởng, viên mãn rồi? Ông trời phù hộ, Đàm gia rốt cục ra một Luyện Khí viên mãn, lần này báo thù có hi vọng!" Hai người một đường lên núi, Đàm Tam Chưởng chủ động mở đường, xuất thủ giải quyết mấy chỗ trạm gác, huynh đệ hai người cứ như vậy đánh lên Cao Hạp Trại. Khi đến trước trại trên đỉnh núi, bên trong đã sớm nhận được tin báo, mấy chục thanh niên trai tráng lao ra, trong đó hơn phân nửa đều là võ sư giang hồ, có tu hành ước chừng tầm mười người, thanh thế như vậy, quả nhiên không phải Đàm gia có thể so sánh. Đàm Bát Chưởng cũng không nói nhảm, lấy ra thục thiết côn, bay vào bầy tặc loạn đả một trận, đám sơn tặc này sao địch nổi một chiêu của hắn, lại không biết cách kết trận, lập tức bị đánh đến quỷ khóc sói gào, ngay tại chỗ liền chết mấy người, những người còn lại tháo chạy như ong vỡ tổ. Trại này cực kì đơn sơ, chỉ có phòng hộ đơn giản như tên nỏ, hố bẫy, dây cản, không có trận pháp hộ sơn, thiết côn của Đàm Bát Chưởng lại lần nữa bay ra, một gậy liền đập sập cửa trại, hiên ngang bước vào. Đám tặc phỉ lại hò hét giết trở về, vây quanh mấy tên gia hỏa nhìn như đầu lĩnh, tên lùn mập đứng giữa quát lớn hỏi: "Cuồng đồ từ đâu đến, dám xông vào Cao Hạp Trại của ta?" Đàm Tam Chưởng kêu lên: "Cao tặc, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay gia gia đến trả thù!" Người này chính là Cao Phi, hắn không nhớ rõ Đàm Tam Chưởng, hỏi: "Thù gì?" Đàm Tam Chưởng nói: "Mùa thu năm ngoái, huynh ta hướng ngươi đòi nợ, nợ của La gia. . ." Cao Phi lập tức hiểu rõ, cười nhạo nói: "Các ngươi là đòi nợ? Năm ngoái không đòi được, năm nay liền có thể đòi được chắc? Cao mỗ vay tiền, đã khi nào từng trả? Các ngươi đây không phải đang đòi nợ, các ngươi đang tìm chết. . ." Còn chưa dứt lời, liền thấy một cây thiết côn lăng không bay tới, đập mạnh xuống đầu. Cao Phi lập tức mộng, đám đám ô hợp dưới trướng hắn, căn bản không biết điều khiển pháp khí phi hành là đạo pháp của Luyện Khí viên mãn, bởi vậy vừa rồi chật vật trốn về, đương nhiên cũng không thể báo cho hắn biết, giờ phút này bỗng nhiên tao ngộ, lại không chuẩn bị tâm lý, làm sao ngăn cản được, miễn cưỡng tránh được đòn thứ nhất, liền bị đòn thứ hai quét trúng đùi, chân trượt một cái, càng không thể tránh thoát, cả người lẫn cây ngân thương trong tay đều bị đánh gãy làm đôi, bị mất mạng tại chỗ. Đàm Tam Chưởng xông lên, đoạt cây ngân thương uốn cong khóc lớn: "Chính là cây phá thương này!" Cầm thương đâm thi thể Cao Phi trên mặt đất, đâm đi đâm lại. Thiết côn của Đàm Bát Chưởng lại bay lên, loạn đả trong đám sơn tặc, như một con mãnh hổ xông vào bầy cừu, không ai địch nổi một chiêu, lại đánh chết năm, sáu người. Trại chủ đã chết, lại gặp phải Đàm Bát Chưởng ra tay tàn nhẫn, sơn tặc đại bại, chạy tứ phía. Đàm Bát Chưởng thả thục thiết côn bay ra, lại đuổi kịp hai tên đào tẩu, định giáng đòn kết liễu, đã thấy một thanh hoành đao bay tới từ dưới núi, ngăn trở thục thiết côn của hắn, cứu hai tặc. Đàm Bát Chưởng giật mình, thu hồi thiết côn, ngưng mắt nhìn lại, liền thấy một đám người đi lên từ dưới núi, hai tên sơn tặc may mắn sống sót dưới thiết côn sợ đến mức tè ra quần, lăn lộn bò dậy, la hét kêu gào loạn xạ, sau khi nói sơ qua mọi chuyện, tráng hán ở giữa nhìn chằm chằm Đàm Bát Chưởng nói: "Đã đến báo thù, mỗ liền không nói gì thêm, chỉ là thù của Cao huynh đệ, ta cũng không thể không báo, liền hướng các hạ lĩnh giáo hai chiêu." Đàm Bát Chưởng hỏi hắn: "Ngươi là ai?" Người kia đáp: "Mỗ là Trần Hậu, đến từ chi thứ năm của Bài Giáo, chấp chưởng Hạnh Hoàng Đường." Vừa báo ra danh hiệu, Đàm Tam Chưởng rất lo lắng, ở bên cạnh thì thầm: "Bát Chưởng, vị Trần đường chủ này tiếng tăm lừng lẫy, là đại nhân vật trong Bài Giáo, tu vi Luyện Khí viên mãn, nhất thiết phải cẩn thận." Đàm Bát Chưởng nhẹ gật đầu, ngưng mắt quan sát Trần Hậu. Liền thấy Trần Hậu xoay ngang đao, hỏi: "Đao của Trần mỗ không giết kẻ vô danh, báo tên ra." Đàm Bát Chưởng nói: "Ai sống ai chết, cũng là rất khó nói." Trần Hậu cười nói: "Nếu ta chết, tự có huynh đệ Bài Giáo tiếp tục báo thù cho ta, các hạ có dám báo danh?" Đàm Bát Chưởng gật đầu nói: "Được, mọi chuyện ta ôm lấy, nghe kỹ, ta là Đàm Bát Chưởng Ô Long Sơn!" Trần Hậu giật mình, hỏi: "Ô Long Sơn? Tương Tây Ô Long Sơn?" Đàm Bát Chưởng nói: "Chưa nghe nói qua nơi nào có tòa Ô Long Sơn thứ hai!" "Các hạ cùng Tam Huyền Môn. . ." "Ta chính là trưởng lão của Tam Huyền Môn." Sắc mặt Trần Hậu lập tức trở nên hết sức khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com