Sự tình liên quan đến một Báo một Hạc, nên xử phạt tự ý công trang mà không bẩm báo của Lưu Tiểu Lâu liền không ai nhắc lại, sự cấp tòng quyền nha, ai cũng biết nếu như hai vị gia này xảy ra chuyện thì hậu quả sẽ thế nào.
Từ kết quả đến xem, Lưu Tiểu Lâu công trang kịp thời, đích thật là có công, nếu chậm thêm một lát, nói không chừng liền sẽ ra đường rẽ gì đó,
Bởi vậy, Đỗ trưởng lão đã sửa đổi lại phán quyết đối với vụ việc này, hơn nữa là trừng phạt đơn phương đối với Hoàng gia Quế Đường, bắt buộc Hoàng gia lập tức chấp hành.
Thứ nhất, đương nhiên là bồi thường linh thạch, bao quát vị hảo hán trượng nghĩa ra tay kia, Hoàng gia đã bắt năm người, cần bồi thường mỗi người năm mươi linh thạch, Hoàng gia dụ dỗ hai người Hoàng gia Đông thôn Tân Huyền nhập trang, phải bồi thường cho Tam Huyền Môn năm mươi linh thạch mỗi người. Cộng cả hai khoản lại, tổng cộng ba trăm năm mươi khối linh thạch.
Thứ hai, là phạt thôn, đây là quy củ của tông môn, ngươi cướp đệ tử của người khác, nếu không xảy ra chuyện gì đều dễ nói, nhưng một khi xảy ra vấn đề, liền phải trả lại đệ tử. Đã bái nhập sư môn đương nhiên sẽ không trở về, vì điều đó trái với đạo lý sư đồ, mà bồi thường thì người ta cũng không nhận, loại đệ tử này ai có thể yên tâm thu làm môn hạ? Bởi vậy đương nhiên là phạt thôn, phải bồi thường lại thôn cho người ta, ít thì năm mươi hộ, nhiều thì trăm hộ. Bởi vì Hoàng gia không gây ra án mạng, cho nên Đỗ trưởng lão xử phạt theo mức thấp nhất, cũng chính là một đệ tử năm mươi hộ, hai tên đệ tử trăm hộ, Ngũ Phúc Trang cần bồi thường một thôn có trăm hộ.
Tiếp đó, là tông môn xử phạt, trợ cấp đầu người mà tông môn cấp cho Ngũ Phúc Trang, trước mắt là tính toán theo hai mươi bảy người, hàng năm tổng cộng một trăm linh tám khối linh thạch, hai nghìn lẻ tám mươi cân linh mễ, năm mươi bốn vò linh tửu, hai mươi bốn viên linh đan, năm trăm bốn mươi lượng bạc, toàn bộ ngừng cung cấp, liên tục trong ba năm.
Sau đó, là nhận lỗi, Hoàng gia tự viết một bức thư hối cải, từ phụ tử Hoàng Khản tự mình thông báo cho các tông Chương Long Sơn, cảnh cáo người khác, ngoài ra, Hoàng Huy còn muốn đích thân lên Tam Huyền Môn bồi tội.
Cuối cùng là cầm tù, phụ tử Hoàng Khản sau khi đi thông báo, tự mình lên Thái Phù Kim Đỉnh, cấm túc ở Hỏa Tâm Quật, kỳ hạn cấm túc, xem tình huống nhận tội của Hoàng gia mà định ra.
Đỗ trưởng lão đưa ra phán quyết này trước mặt mọi người ở Ngũ Phúc Trang, sau đó nói: "May mà không có ai bị thương nặng, nếu không cũng không phải chuyện linh thạch linh đan, càng không phải viết thư hối cải liền có thể chấm dứt, Hoàng gia các ngươi thầm cảm thấy may mắn đi."
Đương nhiên, hắn nói không có ai thụ thương, là chỉ năm người bị Hoàng Húc bắt, nhất là một Báo một Hạc không bị thương, còn phía Hoàng gia thì không được tính vào, trước cửa Ngũ Phúc Trang vẫn còn nằm đầy người bị thương, Đỗ trưởng lão cùng Bạch trường lão hận bọn họ gây hoạ cho Chương Long Sơn, đến bây giờ vẫn chưa cho người đến cứu chữa.
Tuyên bố xong, Bạch trường lão lại hỏi riêng Lưu Tiểu Lâu, Lưu Tiểu Lâu xúc động nói: "Trưởng lão yên tâm, ta có thể dàn xếp ổn thỏa, dù sao cũng là hài tử nha, tuyệt đối sẽ không rước lấy phiền phức cho tông môn. Tam Huyền Môn ta đứng mũi chịu sào, nếu có rắc rối gì, tông ta cũng là gặp nạn đầu tiên. Ta chính là lo lắng Hoàng gia, chỉ cần Hoàng gia bọn họ không nói lung tung ra ngoài là được."
Bạch trường lão rất tán thành, vì thế, hắn còn cố ý kéo Hoàng Trọng cùng Hoàng Khản đến hỏi riêng, hỏi bọn họ đến cùng có biết thân phận cụ thể của năm người này hay không. Thấy Hoàng Trọng cùng Hoàng Khản đều cắn chết nói năm người này là môn nhân đệ tử của Tam Huyền Môn, lúc này Bạch trường lão mới hài lòng gật đầu, lại nghiêm nghị nói: "Đừng để ta nghe được lời đồn lung tung gì, nếu không Hoàng gia các ngươi sẽ biến thành tiểu tông!"
Trước mắt Hoàng gia Quế Đường là thế gia hàng đầu trong các thế gia phụ thuộc Chương Long Phái, thuộc về phạm vi "Đại tông", cái gọi là "biến thành tiểu tông", chính là muốn tiến hành chia cắt Ngũ Phúc Trang, chí ít chia cắt thành năm chi trở lên, mới phù hợp với khái niệm tiểu tông —— tu sĩ không cao hơn mười người, đây là phương pháp "biến thành tiểu tông" khoan dung nhất.
Còn có một loại "biến thành tiểu tông" tàn khốc hơn, vậy liền không dám tưởng tượng, tưởng tượng thôi cũng không rét mà run, cho nên uy hiếp của Bạch trường lão là thật sự.
Chuyện cho đến hiện tại, Hoàng Khản vô cùng hổ thẹn, hắn hướng Hoàng Trọng xin lỗi: "Lão thúc, là ta gây họa. . ."
Hoàng Trọng xua tay, nói: "Cũng may không có ai chết, đây là chuyện may mắn lớn nhất. Nhanh chóng cứu người đi."
Tộc nhân Hoàng gia cùng nhau động thủ, cứu chữa đám người bị thương nằm trước trang cùng những người bị bắt giữ.
Đám người Hoàng Liêm, Hoàng Tùng sau khi được giải khai khí hải đều mười phần không cam lòng, mỗi người đều đấm ngực dậm chân, nghị luận ầm ĩ.
Hoàng Liêm hướng Hoàng Trọng nói: "Nếu không phải Tam Huyền Môn ỷ vào pháp bảo, tình hình chiến đấu sao có thể tệ đến thế!"
Hoàng Tùng cũng nói: "Nếu chúng ta thắng, Bạch trường lão cùng Đỗ trưởng lão hẳn sẽ thiên vị chúng ta đi?"
Hoàng Trọng thở dài: "Ta ở trong trang nhìn thấy rồi, ta đương nhiên biết, nếu là đấu pháp bình thường, chúng ta nhiều người như vậy, làm sao có thể thua hắn? Nhưng người ta có pháp bảo chính là có pháp bảo, chúng ta đấu không lại chính là đấu không lại, thua chính là thua, chẳng có gì để nói."
Hoàng Nhậm bị Lưu Tiểu Lâu đánh đến mơ màng, vừa rồi nằm trước trang cũng không thấy rõ ràng, nhưng đã có hoài nghi: "Rốt cuộc hai vị trưởng lão đang tìm thứ gì? Người Húc huynh đệ bắt về đến cùng. . ."
Hoàng Trọng quát bảo ngưng lại: "Không nên nói bậy!"
Có người kêu lên: "Lão thái công mau tới!"
Đám người chạy tới, đã thấy một miệng vết thương rất sâu dưới xương sườn Hoàng Hãn, xuyên từ lưng ra trước bụng, khí hải kinh mạch được giải khai, lập tức máu chảy đầy đất.
"Là cốt thứ của cỗ khô lâu kia!" Hoàng Nhậm kêu lên.
Hoàng Trọng lập tức ra tay điểm vào các yếu huyệt, lại đút cho hắn linh đan, bôi thuốc trị thương, lúc này mới cứu tỉnh lại được hắn.
Hoàng Hãn nằm trên cáng được khiêng vào trang, đột nhiên nắm chặt cánh tay Hoàng Trọng, sắc mặt trắng bệch, hữu khí vô lực nói: "Lão thái công. . . Nghĩ cách. . . Mua. . . Pháp bảo. . ."
Hoàng Trọng nhẹ gật đầu, lại quay đầu hỏi người bên cạnh: "Hoàng Huy đâu? Đã tỉnh chưa?"
Quản gia nói: "Vẫn chưa, đại lão gia bị thương rất nặng."
Hoàng Huy là người chiến đấu đến cuối cùng, tu vi cũng cao nhất, bởi vậy thụ thương cũng nặng nhất, bị Hoàng Long Kiếm đâm xuyên tim.
Tuy nhiên đối với thế gia tu hành đến nói, chỉ cần cứu chữa kịp thời, loại ngoại thương cực nặng này ngược lại không quá đáng sợ, chân chính đáng sợ chính là khí hải hoặc kinh mạch tổn thương, thậm chí là tổn thương trong thần thức, đó mới là khó chữa nhất.
Bởi vậy, dưới trị liệu của Hổ Cốt Đan cùng Liên Hoa Cao độc hữu của Hoàng gia, sau bảy ngày, Hoàng Huy liền có thể xuống giường đi lại, lại qua hai ngày, ngay cả tu vi đều khôi phục gần một nửa.
Thương thế gần như khỏi hẳn, đương nhiên cũng tiếp lại quyền tộc trưởng từ trên tay Hoàng Trọng. Việc đầu tiên hắn phải làm, chính là chấp hành phán quyết của Đỗ trưởng lão.
Hắn gọi Hoàng Khản đến, sau khi thương nghị, định ra một phần thư hối cải.
Sau khi hoàn tất, Hoàng Khản định để Phú quản gia thông báo cho các tông phụ thuộc Chương Long Phái, Hoàng Huy không đồng ý, hắn nói: "Để Hoàng Húc đi, như vậy mới thể hiện được thành ý ăn năn của Hoàng gia chúng ta, Đỗ trưởng lão cùng Bạch trường lão đều đang chờ xem đây. Ta nhớ được lúc đó ngươi có mặt, hai vị trưởng lão nói thế nào? Sau đó các ngươi còn phải lên Thái Phù Kim Đỉnh giam cầm, là một năm hay là hai năm, năm năm hay là mười năm, liền xem thái độ nhận tội của phụ tử các ngươi."
Hoàng Khản nhẹ gật đầu: "Ta biết, ta sẽ đi cùng Húc nhi."
Hoàng Huy nói: "Biết hổ thẹn rồi mới có dũng cảm, lần này là Hoàng gia chúng ta thua, nguyên nhân chính là như vậy, mới càng phải hiểu rõ ý nghĩa của việc chúng ta làm, mất mặt mũi không tính là gì, hai ngày nữa, ta đích thân lên Ô Long Sơn bồi tội!"
Hoàng Khản vạn phần trầm thống: "Liên lụy huynh trưởng."
Hoàng Huy nói: "Là Hoàng gia chúng ta thái bình quá lâu, dẫn đến chuyện này. . . Không để Hoàng gia biến thành tiểu tông, đây là trách nhiệm của ngươi ta!"
Phụ tử Hoàng Khản mang theo thư hối cải lên đường, trước đến nơi gần nhất Tạ gia Linh Khê phía tây.
Tạ gia Linh Khê cũng là một trong chín thế gia của Chương Long Sơn, cùng Hoàng gia Quế Đường, Tang gia Nga Dương Sơn đều là thế gia hạng đầu, nghe nói phụ tử Hoàng Khản bái trang, vội vàng nhiệt tình tiếp đón.
Đợi đến khi đón người vào trang, hỏi rõ ý đồ đến, Tạ gia liền có chút mộng.
"Nhận tội? Hoàng huynh đây là. . ."
"Theo quy củ của tông môn, thụ ý Đỗ trưởng lão, đến các nhà các tông nhận tội, còn xin Tử Canh huynh triệu tập các phòng Tạ gia."
"A? Chuyện này là thế nào. . . Vậy liền. . . Canh Độc Đình?"
"Được."
Chi mạch của Tạ gia còn nhiều hơn Hoàng gia Quế Đường, có bảy phòng, y theo quy củ của Chương Long Sơn, phàm là tu sĩ ở nhà, đều phải đến nghe nói tuyên tội, sau đó, Tạ gia còn phải viết một phong thư báo lên Chương Long Sơn, biểu thị đã nghe, rất chấn động, nhất định sẽ lấy đó làm gương vân vân.
Thế là, từ Hoàng Khản nhận tội trước mặt mấy chục tộc nhân Tạ gia, tự thừa nhận sai lầm, biểu thị không bao giờ đến tông môn khác chiêu mộ tử đệ nữa.
Tạ gia nghe xong, thầm nghĩ thì ra là thế, khó trách khó trách, chạy đến địa bàn nhà khác chiêu mộ tử đệ vốn là chuyện bị người hận, liền xem có bị người phát hiện hay không, sau khi bị phát hiện đối phương có thực lực giải oan trả thù hay không, hiện tại xem ra, Hoàng gia là bị Tam Huyền Môn người ta bắt được điểm yếu, hơn nữa Tam Huyền Môn người ta có bản sự giải oan trả thù.
Chờ Hoàng Khản tuyên đọc hoàn tất, tộc trưởng Tạ gia đi lên an ủi: "Có đôi khi nhầm lẫn là điều khó tránh, hộ tịch di chuyển, tông tộc lưu động, những chuyện như vậy đều rất bình thường. . ."
Hoàng Khản vội nói: "Sai chính là sai, còn xin Tử Canh huynh khi dâng thư, nhất định lấy Hoàng gia làm gương, tuyệt đối không được có lời khuyên giải."
Tộc trưởng Tạ gia sững sờ: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Hoàng Khản chắp tay: "Sau đó, phụ tử ta còn phải lên Thái Phù Kim Đỉnh trình báo quá trình nhận tội, xin Tử Canh không muốn làm hại ta, lúc bẩm báo tông môn, cũng không cần khuyên giải cho bọn ta."
Chờ sau khi phụ tử Hoàng Khản rời đi Linh Khê, Tạ gia lập tức phân phó: "Đến a, phái thêm người, điều tra chi tiết vụ việc, ngoài chuyện chiêu mộ tử đệ, còn có nguyên cớ gì khác. Nhất là giữa hai nhà, có đánh nhau không, đánh từ khi nào, đánh đến tình trạng gì, đều tìm hiểu rõ ràng. . . Tiêu tiền! Tiêu tiền thì sợ gì? Loại thời điểm này, đừng sợ tốn tiền!"