Hôm sau, Lưu Tiểu Lâu được mời đi dạo Thu Thực Nguyên cách Thần Vụ Sơn sáu mươi dặm về phía bắc. Nơi này trồng nhiều vườn cây ăn quả, mặc dù đang là mùa đông, Lưu Tiểu Lâu cũng đã thấy cành cây trĩu quả.
Tô Tô chỉ về phía sườn núi nhỏ cao mười trượng ở xa, nói: "Sau sườn núi kia có một khe suối nhỏ, lát nữa cô gia đi xem thử nhé, nơi đó cũng được ban cho ta, ta đã sửa lại tiểu viện trước đây, trong hang đá ở đầu nguồn suối có một linh tuyền, cũng là của ta."
Lưu Tiểu Lâu rất mừng cho nàng: "Thật tốt! Lớn bao nhiêu?"
Tô Tô cao hứng chỉ xung quanh nói: "Vườn trái cây này rộng ba trăm mẫu, đều dùng nước linh tuyền tưới, trái cây rất ngon, quả đào ba tháng kết trái một lần, lê bốn tháng, anh đào bên kia hai tháng kết một lứa, đều mang chút linh lực, trái cây Thần Vụ Sơn chúng ta ăn, phần lớn đều từ đây. Sau khu rừng bên kia là Thu Thực Thôn, một trăm mười hai gia đình, còn có năm trăm mẫu đất cày, cũng đều coi như nông hộ của ta, ta dự định để bọn họ sang năm lại mở thêm năm mươi mẫu đất."
Lưu Tiểu Lâu gật đầu: "Tô gia đối xử với ngươi không tệ. . ."
Tô Tô nói: "Vâng, lão gia cùng tiểu thư đối với ta ân trọng như núi, không biết nên báo đáp thế nào, cho nên không nghĩ đến chuyện báo ân nữa. . . Cô gia, chúng ta vào trong viện nghỉ một lát chứ? Ta mua mấy người đáng thương giúp ta quản lý viện tử, chính ta ít khi ở đây."
Sau khi hai người tới sườn núi, nhìn thấy một dòng suối nhỏ rộng chưa tới một trượng, men theo suối đi lên, đến một hang đá, trong hang ấm áp như mùa xuân.
Lưu Tiểu Lâu cảm thụ một chút, đây là một linh tuyền nồng độ ba mươi thạch, Tô gia lấy ra cho Tô Tô thành gia, xem như đại thủ bút. Trong nguyện cảnh, tương lai Tô Tô sẽ giống Tống bá, dựa vào Thu Thực Nguyên khai chi tán diệp, trở thành tiểu thế gia phụ thuộc Tô gia, chỉ là không biết tương lai ai sẽ khai chi tán diệp với nàng?
Nhìn viện tử ba gian sân liền kề bên cạnh, Lưu Tiểu Lâu xuất thần nửa ngày, sau đó kéo Tô Tô vào căn phòng chính giữa.
"Phòng của ngươi sao Tô Tô?"
"Đúng vậy a, bố trí vậy ổn chứ cô gia?"
"Ngươi vẫn thích loại tơ lụa này a Tô Tô. . ."
"Cô gia, ngươi ngồi, ta pha trà cho cô gia!"
"Giường này, rất mềm. . ."
"A. . . Cô gia?"
"Thử xem? Thật sự rất mềm."
"Cô gia. . ."
"Cô gia hiện tại đã Trúc Cơ hậu kỳ, Tô Tô ngươi mặc dù cũng tiến bộ, nhưng vẫn chưa theo kịp bước chân của ta, có đôi khi cô gia ta thật sự vội thay ngươi."
"Cô gia ngươi. . . Ngô . . . chờ một chút cô gia. . . Không giống trước kia. . ."
"Tô Tô, chúng ta đều Trúc Cơ, không thể lại giống như trước kia. . ."
"Trúc Cơ liền không giống sao?"
"Đương nhiên, muốn đổi pháp môn, không thể dùng năm quyết trước, muốn đổi năm quyết sau."
"Năm quyết sau là gì?"
"Long uyển chuyển, ngư bỉ mục, yến đồng tâm, phỉ thúy giao, uyên ương hợp (Rồng uốn lượn, cá bơi đôi, én chung lòng, phỉ thúy giao nhau, uyên ương hòa hợp). Đến, từng cái một, bắt đầu từ miệng. . ."
. . . . .
Tô Ngũ Nương muốn chuẩn bị bế quan, vài ngày trước đã vào Đan Hà động thiên, không có thời gian lại bồi Lưu Tiểu Lâu, cho nên Lưu Tiểu Lâu ở Thần Vụ Sơn ba ngày, liền cáo từ.
Nhưng lần này về núi, sau lưng lại nhiều hơn một cái đuôi.
Gia hỏa gọi Thái Nguyên Hạc này, Lưu Tiểu Lâu càng xem càng cảm thấy giống vị Thái trưởng lão già mà không đứng đắn của Đan Hà Phái kia, sau khi hỏi mới biết được, hắn quả nhiên là đích tôn của Thái trưởng lão.
Nếu gia hỏa này là đích tôn của Thái trưởng lão, đối với Thần Vụ Sơn đương nhiên là tới lui tự nhiên, ngày đó ở gia yến nếu như không phải cùng say ngã với Thẩm Nguyên Báo, Lưu Tiểu Lâu thật đúng là không chú ý tới hắn.
Bất quá trước mắt lại chỉ có thể đau đầu, bởi vì tiểu tử này bám lấy mình, xác thực mà nói, là bám lấy Tiểu Báo Tử kia, nhất định phải kết bạn du lịch với hắn.
Trải qua Tô gia truyền lại tin tức, Thái gia biết Hạc Tử nhà bọn họ muốn kết bạn du lịch với Tiểu Báo Tử Thẩm gia Ủy Vũ Tông, liền vui vẻ đồng ý, thế là trên vai Tiểu Lâu lại thêm một gánh nặng, vừa mang hai tiểu gia hỏa về núi, vừa quan sát hai người —— nhất là Hạc Tử Thái gia chủ động đi theo có phải là giống tổ phụ hắn có yêu thích đại hoan tiểu hoan, đừng làm hư Tiểu Báo Tử Thẩm gia.
Sau khi quan sát hai ngày, trái tim bị níu chặt liền buông xuống. Hạc Tử Thái gia tuy tuổi nhỏ, lại là đàn ông đích thực, nhiều lần đưa ra muốn đi dạo thanh lâu phường thị. Chỉ bất quá Lưu Tiểu Lâu cũng có điểm mấu chốt, không có khả năng dẫn chúng đi khi mới mười hai tuổi, lúc mình mười hai tuổi, lão sư cũng không cho phép mình đi, mỗi lần đều để cho mình đứng cửa nhị đạo hạng, mua kẹo hay gì đó đợi hắn ra.
Hai thiếu niên còn chưa lớn hẳn, trên đường đi rất không an phận, không được toại nguyện đi dạo thanh lâu, liền đặt hết tâm tư ở trên linh tửu, cho nên Lưu Tiểu Lâu dứt khoát trực tiếp mang chúng đến Ô Sào Phường, uống hết mười bảy loại linh tửu của mười hai nhà tửu lâu trong phường thị, khiến hai đứa bé say bí tỉ mấy ngày liền.
Mặc dù đang trong trạng thái say túy lúy, nhưng tửu lượng của hai đứa bé đã thực sự đề cao một mảng lớn, liên thủ lại, cơ hồ có thực lực đấu rượu với Lưu Tiểu Lâu, chí ít Lão Hồ Đố bị bọn họ liên thủ khiến say ngã mấy lần.
Đến Càn Trúc Lĩnh, ném hai đứa bé cho Chu Đồng cùng Hoàng Dương Nữ, Lưu Tiểu Lâu liền bắt đầu lại bôn ba vì tu hành.
Tu luyện Trúc Cơ hậu kỳ, không có bất kỳ cửa ải hoa mỹ gì, chính là muốn tiếp tục nện luyện áp súc chân nguyên dạng keo, là công việc vừa cần sức mạnh vừa khảo nghiệm kiên nhẫn. Mặc kệ dùng phương pháp thủ đoạn gì, tóm lại chuyển hóa linh lực thành chân nguyên, nén vào là được.
Vì thế, có chút tu sĩ không tiếc giải quyết vấn đề bằng bạo lực, tỉ như người giàu có khả năng chạy đến sâu trong lòng đất trong không gian tương đối bịt kín, dùng trận pháp phong ấn, dùng linh thạch chồng chất, chế tạo hoàn cảnh cưỡng ép áp chế, người kém giàu hơn cũng có thể mua trận pháp, vào trận chịu công kích, càng nhiều tu sĩ lựa chọn dựa vào lực lượng thân bằng hảo hữu, trợ giúp mình áp súc chân nguyên khí hải.
Quá trình này cần lượng linh lực khổng lồ chèo chống, không có gì hoa mỹ có thể nói, buồn tẻ mà không thú vị, cho nên cực kỳ khảo nghiệm kiên nhẫn, từng có tu sĩ lồng khí hải quá lớn, chân nguyên dạng keo cần ngưng tụ quá nhiều, đến nỗi khổ tu ba mươi năm mà không viên mãn, để tất cả đạo hữu cùng thời kỳ xem đó là lời cảnh tỉnh sâu sắc, "Đồng bệnh tương liên" .
Lồng khí hải của mỗi người đều không giống nhau, lớn hay nhỏ tùy từng người, cho nên Lưu Tiểu Lâu cũng không rõ lồng của mình đến tột cùng lớn bao nhiêu, vật này không so được, chỉ có thể tự khổ tu. Hắn không phải người hào phóng, đến nay không bỏ được dùng linh tinh một khối linh thạch, cho nên phương pháp chất đống linh thạch mà Cảnh Chiêu đề cập với hắn không dám học theo —— Cảnh Chiêu chính là dùng phương pháp này, nghe nói ba tháng tiêu hết năm ngàn linh thạch, giảm bớt không ít thời gian Trúc Cơ viên mãn.
Lưu Tiểu Lâu vừa nghe đến chữ "Năm ngàn", "Giảm bớt", liền không mấy hứng thú, trong lòng hắn có tính toán riêng, dù là giảm bớt hai năm, ba năm, năm ngàn linh thạch cũng không đáng, so ra, hắn tình nguyện tuyển linh thạch, trừ phi năm năm, tương đương với một năm một ngàn, con số này hắn mới có thể thận trọng cân nhắc.
Cho nên lựa chọn của hắn là trận pháp, làm một trận pháp sư, đây là chuyện đương nhiên, tất cả chi phí luyện chế trận pháp này hắn đều tính toán rõ ràng —— không đến ba trăm linh thạch, thậm chí một nửa linh tài trong đó, đều có thể lấy từ kho, số linh thạch thực sự bỏ ra không đến hai trăm.
Cho nên sau khi hắn mua được tất cả linh tài từ Ô Sào Phường, liền bắt đầu bận rộn ngay trên đỉnh núi, Tinh Đức Quân cùng Lưu Đạo Nhiên cũng được gọi lên đỉnh núi hỗ trợ.
"Bộ trận bàn này có chút vỡ, công hiệu đơn giản, lại phân thành năm kiện tử trận bàn. . ."
"Tham khảo chính là Ngũ Đạo Lục Tình Trận của lão nhân gia ngài nha."
"Lão nhân gia gì? Ta còn chưa già!"
"Năm nay ngươi đều sáu mươi lăm đi?"
"Sáu mươi lăm tính già sao?"
"Ôi ~ chỉ đùa một chút thôi, nghiêm túc như vậy làm gì?"
"Trò đùa này không nên nói bừa."
"Sao thế? Trước kia gọi ngươi lão tiền bối ngươi có phản ứng đâu."
"Trước khác nay khác, Thất Nương mang bầu. Ha ha!"
"Có thể a, càng già càng dẻo dai a!"
"Cho nên nói ta chưa già!"
"Chu Đồng thì sao?"
"Thu hắn làm con trai cả, sau này gọi ta là cha, nguyên bản định cho hắn đổi họ Tân. . ."
"Ngươi thật đúng là họ tân sao?"
"Đừng ngắt lời, vì hắn cân nhắc, vẫn để hắn họ Chu theo nhà mẹ đẻ."
"Lợi hại lợi hại, có cần bày tiệc rượu ăn mừng một chút không?"
"Sinh ra lại nói, Thất Nương cần yên tĩnh."
"Được rồi được rồi, nhưng ngày mai ta muốn đến thăm một chút. . . Không muốn từ chối, nhất định phải đến!"
"Vậy được rồi."
"Tiếp tục nói trận bàn, cho nên ta cần ngươi giúp ta luyện ba khối ngọc quyết, năm loại trận dịch. . . Đều viết ở đây. . ."
"A. . . Một loại trong đó tốt nhất đi Tinh Đức Sơn, địa hỏa kia thích hợp."
"Ngươi xem đó mà làm."
"Đúng, vẫn nghe nói Tiểu Phương chém ra linh tuyền, chém kia đâu? Chém đẹp như vậy, linh lực đúng là đã tăng rõ rệt."
"Ầy, thấy không, vết kiếm này. . . Còn có nơi này. . . Đó là kiếm thứ ba. . ."
"Để hắn lại chém hai kiếm?"
"Vô dụng, mấy vết kiếm kia chính là về sau chém thử."
"Nếu không ta tới chém thử hai nhát?"
"Ha ha, ngài tùy ý."