Phó Tử Hằng thì lại thường xuyên lăn lộn trên giường khuê phòng của tôi, còn cười nói:
“Từ nhỏ anh đã để ý cái giường này rồi, mơ cũng mơ thấy được lăn một vòng. Bây giờ tốt rồi, có vợ rồi, giường cũng có thể lăn thoải mái!”
Tôi nhìn anh, hỏi: “Anh có phải sớm đã có ý đồ đen tối với em không?”
Anh cười hì hì.
Tôi lại hỏi: “Là từ khi em mấy tuổi?”
Anh ôm tôi, hôn một cái rồi thủ thỉ: “Khó nói lắm…”
“Đừng nói là từ lúc em còn học tiểu học, anh đã có ý nghĩ với em rồi nhé…”
“Cũng không đến mức đó đâu, lúc em học tiểu học thì anh mới học cấp hai thôi mà. Khi ấy chỉ thấy cô em gái nhà bên này đáng yêu quá, rất muốn bảo vệ em. Cảm giác đó kéo dài đến khi em lớn lên… chắc là khoảng lớp 10. Khi đó có một bạn nữ tỏ tình với anh, anh từ chối. Cô ấy hỏi anh thích kiểu con gái như thế nào, và người đầu tiên hiện lên trong đầu anh… là em.”
Mặt tôi nóng bừng lên.
Tôi vớ lấy gối ôm đập vào anh.
“Anh học lớp 10 thì em mới lớp 8 đó!”
“Lớp 8 cũng đâu còn nhỏ nữa. Có một thời gian anh rất hối hận, hối hận vì đã không bảo vệ được em – bảo bối của anh. Nhưng may quá… em đã quay về!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi.
Trong hơi thở quấn quýt, cảm xúc giữa chúng tôi dường như hòa vào làm một.
Một tháng sau khi Phó Tử Hằng đi làm nhiệm vụ, tôi phát hiện mình có thai.
Khi biết tin, anh suýt chút nữa đòi lái máy bay từ đơn vị bay thẳng về nhà gặp tôi.
Tôi dặn anh cứ yên tâm công tác, ở nhà có bao nhiêu người chăm sóc tôi rồi, đừng lo gì cả.
Nhưng anh lại khóc.
Khóc như một đứa trẻ.
“Anh xin lỗi… xin lỗi em… Lúc em mang thai anh lại không thể ở bên cạnh. Có thể khi em sinh con, anh cũng không kịp về. Nghĩ đến chuyện em phải chịu đau, phải mất ngủ vì đứa nhỏ này mà anh không thể làm gì giúp được… anh thấy mình thật tệ. Anh hứa sau này sẽ cẩn thận, sẽ cố gắng hết sức… tuyệt đối không để em phải chịu khổ nữa…”
Sau đó.
Tôi nghe hai bác nhà họ Phó kể lại:
“Thằng bé Tử Hằng này thật lòng lắm. Nó nghĩ bản thân đã chọn nghề quân nhân thì không xứng có tình yêu. Ngày xưa khi bị con từ chối, nó mới quyết định nhập ngũ. Đến khi con đổi ý, nó đã giằng xé dữ lắm, vì nó biết rõ nghề này khiến người ở lại phía sau phải chịu thiệt thòi… Nhưng nó lại không thể buông bỏ con được. Có lúc nó còn thấy bản thân quá ích kỷ…”
Nghe xong, tôi lặng người rất lâu.
Cảm xúc trong lòng tôi cũng dần thay đổi – nhất là khi nhớ đến người chồng của mình, cha của đứa con trong bụng.