Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 98: Thẩm Du Hi: Hướng Nguyệt?



Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

A Cốt ngẩng đầu nhìn búp bê tóc đen lơ lửng trên không trung, bắt đầu ngẫm nghĩ xem lát nữa nên giải thích thế nào với cha.

 

Ai mà ngờ được cái con búp bê này có thể đi xuyên qua ảo ảnh của Mẫu Thụ, bước vào không gian thật được giấu bên trong cơ chứ?!

 

Trong đầu thì nghĩ linh tinh một đống thứ nhưng ngoài mặt, A Cốt vẫn giữ nguyên biểu cảm tươi cười.

 

"Em tên là Hướng Nguyệt phải không?" Cậu nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn đối phương, nói giọng thân mật: "Em đến chơi với A Cốt hả?"

 

Hướng Nguyệt nhìn A Cốt từ trên cao, đôi mắt đỏ rực có chút lạnh lùng nhưng giọng điệu lại rất lịch sự. Cậu từ tốn kể lại chuyện A Cốt từng làm cha bị thương rồi nói tiếp: "Cha không thích chúng ta đánh nhau nhưng mà tôi rất tức giận. Cậu quyết đấu với tôi một trận có được không?"

 

Theo lời anh Li Bạch, chỉ cần hai bên đều đồng ý thì quyết đấu sẽ không tính là đánh nhau.

 

A Cốt nghe Hướng Nguyệt nói vậy là hiểu ngay, quả nhiên là vì chuyện này. Khi nãy cậu cũng đã lờ mờ đoán được rồi, giờ chỉ chắc chắn hơn mà thôi.

 

Nụ cười trên khóe môi A Cốt dần tắt. Đến tận bây giờ, cậu vẫn còn nhớ như in tháng ngày tăm tối đó. Sáng thì bị bắt học hành, khuya về còn phải quyết đấu với Li Bạch và Lan Lạc hừng hực năng lượng. Hễ thiếp đi một tí là lại nghe thấy tiếng gậy tre vang lên bên tai.

 

Rõ ràng A Cốt đã biết sai rồi mà.

 

Sao cứ phải nhắc đi nhắc lại chuyện này hoài vậy? Cậu tủi thân đá đá viên sỏi nhỏ dưới chân, cha vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu, giờ lại có búp bê tìm đến tận nơi tính sổ, đáy lòng A Cốt trĩu nặng.

 

Cậu biết trong chuyện này, người thực sự tha thứ cho cậu chỉ có mỗi Thích Triêu. A Cốt ngẩng đầu nhìn Hướng Nguyệt, đôi mắt xanh biếc hơi nheo lại.

 

Song nếu không đề cập đến vụ đấy thì thực ra A Cốt rất vui khi Hướng Nguyệt đến tìm mình đánh nhau. Dù gì ở mấy nơi như trường khảo nghiệm, đánh đấm là việc khá thú vị. Nhưng tất nhiên, tiền đề là Hướng Nguyệt không đặt chân vào bên trong.

 

"Quyết đấu cũng được, nhưng mà em phải đuổi kịp A Cốt trước đã."

 

A Cốt cười tủm tỉm, thấy Hướng Nguyệt gật đầu, cậu lập tức phóng nhanh ra khỏi trường khảo nghiệm như đang tranh thủ cơ hội để bỏ trốn.

 

Hướng Nguyệt dõi theo A Cốt, đôi tai cún trên đầu hơi run. Cậu liếc mắt nhìn sâu vào khu rừng, khẽ nghiêng đầu.

 

Không hiểu sao Hướng Nguyệt lại cảm thấy nơi này khá dễ chịu.

 

Nhưng bây giờ không phải lúc để đắn đo chuyện này. Thấy A Cốt sắp khuất khỏi tầm mắt, Hướng Nguyệt lập tức vỗ cánh đuổi theo.

 

Sau khi đuổi kịp A Cốt, Hướng Nguyệt ngừng lại, lông vũ đen nhánh mềm mại dần trở nên cứng cáp, ánh lên màu bạc mờ nhạt, trông sắc bén tựa kim loại. Khi A Cốt xoay người nhìn qua, những chiếc lông vũ đen lập tức phóng ra, cắt xuyên qua không khí.

 

A Cốt khựng lại một chút rồi lập tức tăng tốc. Cậu liếm môi, dòng năng lượng trong cơ thể luân chuyển ngày một mạnh mẽ chứng tỏ rằng búp bê đang cực kỳ căng thẳng. Nhưng đồng thời, nụ cười trên môi A Cốt càng lúc càng rạng rỡ.

 

Lông vũ cắm xuống đất lập tức tan biến thành những đốm sáng li ti. Nhìn những lỗ thủng to nhỏ khác nhau trên mặt đất, A Cốt lập tức nhận ra sức sát thương khủng khiếp của thứ này.

 

Kích thích quá.

 

Cậu thích nhất là mấy thứ kích thích thế này.

 

Rời khỏi phạm vi của trường khảo nghiệm, tinh thần A Cốt cực kỳ hăng hái. Bây giờ trông cậu như một con công xòe đuôi, liên tục líu ríu quấy nhiễu cảm xúc Hướng Nguyệt.

 

Tuy nhiên, khác với Lan Lạc nóng nảy hay Li Bạch dễ bị ảnh hưởng, Hướng Nguyệt vừa lịch sự trả lời từng câu nói của A Cốt vừa ra tay không chút nương tình.

 

Sau khi đuôi tóc bị cắt mất mấy centimet, A Cốt cũng dần dần nghiêm túc hơn.

 

Thấy A Cốt ném thứ gì đó về phía mình, Hướng Nguyệt nhanh chóng lùi lại né tránh. Thứ màu xanh ấy va vào một tảng đá khiến nó lập tức bị ăn mòn sạch sẽ.

 

Hướng Nguyệt nhướn mày, không nương tay nữa.

 

Cậu là một búp bê biết chừng mực, cậu hiểu rõ giới hạn của trận quyết đấu này. Nếu đối phương đã nghiêm túc thì cậu cũng sẽ tập trung hết sức để báo thù cho cha.

 

Bốn, năm chiếc lông vũ đen bay ra từ đôi cánh, lao thẳng về phía A Cốt. A Cốt linh hoạt né tránh nhưng ngay giây tiếp theo, chúng lập tức đổi hướng, tiếp tục truy đuổi cậu, hệt như tự có ý thức của riêng mình.

 

A Cốt sững người, nhanh chóng đổi tư thế, cố gắng tránh né dưới tình huống vô cùng chật vật.

 

Lúc Mạc Tư đến, vừa hay bắt gặp cảnh này.

 

Năng lực của y cũng có giới hạn, chỉ có thể định vị những nơi từng đi qua. Sau khi rời khỏi trường khảo nghiệm, y nhìn thấy A Cốt và Hướng Nguyệt đang quyết đấu kịch liệt.

 

Dù trên mặt Mạc Tư quấn đầy băng vải nhưng từ con mắt duy nhất lộ ra bên ngoài, có thể nhìn ra giờ phút này tâm trạng y không được tốt cho lắm. Con mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm hai búp bê đứng cách đó không xa.

 

Mạc Tư hiểu, tuy A Cốt hơi bướng bỉnh nhưng cậu ta vẫn biết cái gì nên và không nên làm. Nếu A Cốt đã rời khỏi trường khảo nghiệm vậy thì chứng tỏ rất có thể Hướng Nguyệt đã vào được bên trong.

 

Sao có thể như vậy được?

 

Mạc Tư chớp mắt, con mắt đen dần trầm xuống. Dù là búp bê thì cũng không thể tùy ý tiến vào không gian của Mẫu Thụ nếu không có tín vật. Y siết chặt búp bê vải trong tay, lặng lẽ chờ hai người kia kết thúc trận đấu.

 

Hướng Nguyệt sẽ thắng.

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mạc Tư thầm nghĩ.

 

Năng lực của Hướng Nguyệt rất hữu ích, nếu cậu ta có thể giúp cha dạy dỗ đám nhân loại bên trong trường khảo nghiệm thì chắc chắn những bóng đen kia sẽ vui vẻ hơn nhiều.

 

Thế nhưng, không thể để Hướng Nguyệt biết chuyện xảy ra ở trường khảo nghiệm được. Cậu ta mà biết được gì đó thì sẽ rất phiền phức.

 

Phía bên kia, Thích Triêu lần theo trí nhớ tìm được tầng hầm. Hắn mở cửa, men theo cầu thang đi xuống dưới. Cầu thang rất hẹp, đường đi cũng khá tối, Thích Triêu khẽ nhíu mày.

 

Bước xuống tầng hầm, thấy anh Thẩm ngồi dưới ánh đèn mờ, hắn mới dần thả lỏng.

 

"Em đến rồi à?"

 

Nghe tiếng động truyền đến từ đằng sau, Thẩm Du Hi xoay người lại, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười.

 

Thích Triêu ừm một tiếng, tiến lại gần Thẩm Du Hi, nhìn qua bản vẽ trên bàn. Hắn cười hỏi: "Anh định chế tạo búp bê mới à?"

 

"Ừ, tự dưng có chút cảm hứng."

 

Thẩm Du Hi gấp bản vẽ lại, anh biết mình cần một lý do hợp lý để giải thích cho sự bận rộn dạo gần đây. Anh nhìn Thích Triêu, cong môi cười: "Em có dẫn đám Li Bạch qua đây không?"

 

Thích Triêu gật đầu, không hề hay biết mấy đứa nhỏ đang đánh nhau xì xèo trên kia. Hắn cười đáp: "Tụi nhỏ đang chơi với Mạc Tư trên nhà."

 

Tầng hầm sáng sủa hơn cầu thang một tí nhưng vẫn tối om, ngang ngửa với độ sáng của nến thời xưa. Làm việc lâu trong môi trường thế này thì rất hại mắt.

 

"Anh Thẩm, sao anh không thay cái đèn khác?"

 

Thích Triêu có chút khó hiểu.

 

"Anh quen rồi."

 

Dường như Thẩm Du Hi cũng biết căn hầm này không phải nơi thích hợp để làm việc. Anh nhẹ nhàng nói: "Hồi nhỏ anh hay dùng loại đèn này, thay đèn khác anh không quen."

 

Sống trong môi trường u ám thế này từ nhỏ sao? Ánh mắt Thích Triêu hơi trầm xuống. Ở đời trước của hắn, loại đèn sáng mờ như nến này vốn đã bị loại bỏ từ lâu, đừng nói gì đến Lam Tinh có công nghệ phát triển vượt bậc.

 

Nhìn hành vi cử chỉ của anh Thẩm, Thích Triêu cứ tưởng anh là con nhà giàu được nuôi dạy tỉ mỉ. Dù biệt thự của Thẩm Du Hi nằm ở quận Cam Phần thì hắn cũng không nghĩ gì nhiều.

 

Nhưng xem ra không phải vậy.

 

Thích Triêu bỗng nhận ra kể từ khi hai người họ gặp nhau đến giờ, Thẩm Du Hi hiếm khi nhắc đến chuyện riêng của mình. Hắn vốn là kiểu người "nếu đối phương không nói thì mình cũng không hỏi", nghĩ rằng như vậy là tôn trọng người kia. Song, chính hành động đó lại vô hình trung khiến cả hai xa cách nhau hơn.

 

Hắn hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh Thẩm.

 

"Sao vậy?"

 

Thẩm Du Hi nhận ra câu nói bâng quơ của mình đã khiến Thích Triêu thất thần. Anh băn khoăn một lúc rồi nhanh chóng hiểu được lý do.

 

Thẩm Du Hi lướt mắt nhìn qua chiếc đèn vàng mờ nhạt, hàng mi hơi rủ xuống, đổi chủ đề sang chuyện khác.

 

"Anh cần tính toán lại tỉ lệ cơ thể của búp bê, em đợi tí nhé, lát mình lên chung được không?"

 

Thẩm Du Hi có thể giả vờ yếu đuối để tăng thiện cảm của Thích Triêu nhưng anh không có ý định lợi dụng quá khứ của mình. Hàng mi anh hơi rung, làm vậy chỉ khiến bản thân anh trông thật đáng thương.

 

"Được, anh cứ làm đi, em ngồi đây một lát."

 

Thích Triêu hoàn hồn, mỉm cười với Thẩm Du Hi. Cảnh tượng này hơi trái ngược với trước kia, khi trước toàn là anh Thẩm ngồi nhìn hắn làm việc.

 

Bầu không khí dần trở nên yên tĩnh. Thích Triêu tựa vào ghế, dời mắt khỏi Thẩm Du Hi, quan sát những thứ khác trong hầm.

 

Ngoài việc căn hầm hơi tối thì ở đây có rất nhiều sách. Các kệ sách gần như kê sát vào tường, xếp đủ loại sách với nhiều kích cỡ khác nhau.

 

Vốn Thích Triêu còn đang chống đầu ngắm anh Thẩm làm việc nhưng khoảng mười phút sau, hắn đã rút đại một quyển sách ra khỏi kệ, cúi đầu đọc.

 

Không gian mờ tối khiến mắt rất dễ mỏi. Vừa mở sách ra, nhìn thấy đống chữ san sát nhau, Thích Triêu đã thấy khó chịu. Dù Thẩm Du Hi có quen với loại đèn này thì cũng không thể để anh xài tiếp nữa, không thì kiểu gì cũng có ngày hư mắt.

 

Hắn nhìn bóng lưng của Thẩm Du Hi, tạm không nói gì, cúi xuống quan sát những dòng ghi chú viết tay nhỏ xíu dưới ngón tay cái mình.

 

Trong sách có hai kiểu ghi chú hoàn toàn khác nhau, một kiểu chữ nặng nề cổ điển, một kiểu chữ thanh thoát nhẹ nhàng, nhìn là biết được viết bởi hai người.

 

Thích Triêu biết nét chữ của anh Thẩm là kiểu thứ hai còn nét bút đầu tiên thì hắn không rõ.

 

Đợi Thẩm Du Hi tính toán xong tỉ lệ của búp bê, Thích Triêu thuận miệng hỏi.

 

"Đó là chữ của thầy anh."

 

Nét mặt Thẩm Du Hi bình thản, giọng nói ôn hòa: "Trước kia thầy hay giao cho anh một số bài tập về nhà."

 

Thầy ư?

 

Thích Triêu nhìn quyển sách trong tay, đôi mắt ánh lên ý cười, đùa rằng: "Xem ra hồi đó anh học hành cũng khổ quá nhỉ."

 

Thẩm Du Hi cười cười.

 

Anh không muốn để Thích Triêu biết quá nhiều về quá khứ của mình. Tuy vậy, Thẩm Du Hi hiểu, lần này Thích Triêu đến đây chủ yếu để thăm anh, chắc chắn hắn không chỉ chú tâm dạy dỗ búp bê như lần trước.

 

Thích Triêu sẽ tò mò về cách bài trí trong biệt thự, việc anh chủ động để lộ căn hầm cất giấu nhiều bí mật này chính là để giảm bớt lòng hiếu kỳ của đối phương.

 

Những gì Thích Triêu có thể thấy lúc này chính là những thứ Thẩm Du Hi chấp nhận cho hắn biết, nhiều hơn nữa thì không được.

 

Thấy đối phương thích thú lật giở cuốn sổ ghi chép của mình, Thẩm Du Hi không nói gì. Đợi hắn lật đến trang cuối cùng, anh mới đề nghị lên lầu.

 

Thích Triêu không từ chối.

 

Hai người ra khỏi tầng hầm, vừa mới lên phòng khách đã thấy Li Bạch đang ríu rít trò chuyện gì đó với Mạc Tư.

 

Thích Triêu dò hỏi, Li Bạch và Mạc Tư không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại, có vẻ như tâm trạng đang khá tốt.

 

Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua Mạc Tư trầm mặc bên cạnh, nhận ra có gì đó không đúng.

 

Tối hôm đó, biết được chuyện Hướng Nguyệt có thể đi vào trường khảo nghiệm, nét mặt Thẩm Du Hi không thay đổi, cứ như đã tiếp nhận chuyện này. Anh quay sang, nói với Mạc Tư:

 

"Đưa A Cốt đến đây."

 

---


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com