Nữ Thần Y Bảy Lượng Bảy

Chương 7



Chạng vạng, ta tự mình xách thùng nấu nước, chuẩn bị đồ tắm gội cho Hoắc Thừa Phong.

Đi ra khỏi nơi phong trần, theo quy định phải tắm gội sạch sẽ và bước qua chậu than.

“Ừm, có bộ dáng của một nương tử.”

Hoắc Thừa Phong tựa vào cây hoa quế uống rượu, thuận tay xoa nhẹ tóc ta, tỏ vẻ hắn rất vừa lòng.

Ta ôm đầu vui đùa nói, “Biết ngươi khó hầu hạ, thôi, đó là việc ta nên làm”.

Sắp xếp xong xuôi hết thảy, ta đi bộ tới nhà trưởng thôn.

Chuyến đi này là lén đề nghị với trưởng thôn.

Chỉ nói ta muốn buôn bán dược liệu, muốn bí mật đặt dược liệu ở Lâm Tiên Các, tìm người trông coi nghiêm mật, chia cho ông ba phần lợi nhuận.

Lúc gần đi, phu nhân của trưởng thôn cười tủm tỉm tiễn ta đi thật xa.

Lén lút hỏi ta “Thế nào?”

Ta sửng sốt.

“Thế nào cái gì?”

Phu nhân trưởng thôn khép miệng cười nhẹ:

“Lục công tử oai hùng, Hoắc công tử phong nhã, hai vị tướng mạo xuất chúng như thế, cô chỉ việc ngồi hưởng phúc, không biết bao nhiêu cô nương thấy mà thèm đâu!”

“Sòng bạc Vĩnh Thịnh ở phía tây mở một cuộc thách đố, cược xem cuối cùng ai có thể ôm giai nhân về, có người nặc danh cược một ngàn lượng, đánh cuộc ngươi coi trọng Lục Cửu Chu.”

A, ta lắc đầu.

Người này e là sẽ bị thiệt lớn.

Ánh mắt phu nhân trưởng thôn chứa đầy chờ mong, như thể chỉ muốn dọn băng ghế, bàn và hạt dưa ra ngay lập tức để nghe “truyện đời tư về Văn Âm nương tử và hai vị mỹ nam”.

“Ta……”

Ta chỉ chỉ ánh trăng, “Hình như trời sắp mưa, ta phải trở về cất dược liệu đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiên Thanh

Ban đêm quả nhiên trời mưa.

Ta ngủ chập chờn, nhưng trong lòng vẫn biết Lục Cửu Chu làm việc rất đáng tin cậy, nhất định đã sớm cất dược liệu đi.

Giọt mưa rơi vào cửa sổ tạo ra tiếng vang hỗn loạn, khiến lòng người sầu lo. 

Trong cơn mơ, linh hồn ta như thể bay lên không, về chỗ đình viện của công chúa Ly Nhung.

Trước n.g.ự.c ta tràn đầy m.á.u tươi, Lục Cửu Chu từ nơi xa chạy tới, ôm xác ta khóc gào, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng công chúa.

Linh hồn ta bay giữa không trung, cười nhạo nói:

“Lục Cửu Chu, tình sâu nghĩa nặng tới muộn còn rẻ mạt hơn cỏ dại, lúc này ta không cần ngươi nữa”.

Một nỗi buồn sâu thẳm trào dâng trong lồng ngực, trên mặt ta thì cười, nhưng miệng lại cay đắng.

Trong lúc hoảng hốt có một lọn tóc buông xuống đầu vai ta, nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Giọng nói nỉ non “Đừng rời xa ta.”

Trên môi nụ hôn dày đặc như mưa, từ dịu dàng chạm thử, chuyển thành thận trọng cọ xát trong tuyệt vọng.

“Nàng biết không, mỗi lần nàng đi Nam Phong quán, ta đều đứng ở góc đường nhìn vào ngọn đèn trong phòng các người.”

“Hoắc Thừa Phong thích đứng ở trước cửa sổ bưng chén rượu hướng về phía ta khiêu khích, ta hận không thể ném phi tiêu cắt đứt họng hắn.”

“Chỉ sợ hắn c.h.ế.t như vậy, nàng sẽ càng thêm tự trách……”

“Hắn cũng đối đãi tốt với nàng sao, hay là còn tốt hơn”.

……

Lục Cửu Chu vẫn chưa có hành động quá đáng nào.

 Lục Cửu Chu lúc 26 tuổi phụ ta, ta không biết lúc này mở mắt sẽ đối mặt với Lục Cửu Chu lúc 20 tuổi như thế nào, chỉ có thể cứng đờ thân thể giả bộ ngủ say.

Hoắc Thừa Phong đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt sa sầm xuống “Ban đêm xông vào khuê phòng, lén trộm hương ngọc. Họ Lục, việc này không giống với ước định của chúng ta.”

Lục Cửu Chu cúi đầu thở dài một tiếng, “Về sau sẽ không”.

Hoắc Thừa Phong cười khẩy, “Nhưng cũng có một thứ chúng ta giống nhau. Ngươi hại nàng thiệt mạng, ta cũng muốn c.ắ.t c.ổ họng ngươi”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com