Hoắc Thừa Phong vốn là con vợ lẽ của phủ Võ Dương hầu.
Hắn từ nhỏ thân thể yếu đuối, trên mặt có một khối bớt màu xám xanh, không những không thể tập võ, cũng không thể vào triều làm quan.
Một người do ngoại thất sinh ra, mười mấy tuổi mới trở lại Hầu phủ, là con vợ lẽ nên không hề có uy h.i.ế.p gì đối với huynh đệ, nhưng vì hầu gia thiên vị, trở thành cái đinh trong mắt của mẹ cả.
Khi đó ta làm nghề y nửa năm, danh tiếng “Bàn tay thần kỳ Văn Âm” nổi lên, tự cho là có thể dùng y thuật cứu vớt thế nhân.
Phu nhân Hầu phủ nói thân thế của Hoắc Thừa Phong đáng thương, lo hắn không thể làm quan khi có tật trên mặt, vì thế ta tự cho là đúng mà loại trừ vết bớt xanh trên mặt Hoắc Thừa Phong lúc hắn đang hôn mê.
Nhưng không ngờ là, lão hầu gia chân trước vừa mới cưỡi hạc về trời, phu nhân hầu phủ đã triệu tập bô lão trong gia tộc, nói vết bớt trên mặt Hoắc Thừa Phong là giả, không phải là con ruột của hầu gia, là đứa trẻ mà ngoại thất nhận nuôi với âm mưu đoạt lại gia sản.
Bà đỡ, tôi tớ, tã lót, chân dung……
Nhân chứng vật chứng đều có ở đó, Hoắc Thừa Phong không chống chế được, chưa lành bệnh đã bị đuổi ra khỏi phủ, lưu lạc đến Nam Phong quán của thị trấn Võ Xuyên.
Ta một lòng cứu người, lại trở thành đồng lõa giở trò hại người trong nội trạch.
Lúc biết được chân tướng thì đã muộn.
Ta ròng rã đuổi theo Hoắc Thừa Phong đến thị trấn Võ Xuyên khiến ba con ngựa vì chạy liên tục mà chết, kịp thời đúng vào ngày đầu tiên Hoắc Thừa Phong treo biển hành nghề.
Châm chọc chính là, số bạc mà đêm đầu tiên ta mua hắn, chính là tiền khám bệnh mà hầu phủ phu nhân cho ta.
Dẫn ta lên giường, trên mặt đầy quyến rũ và dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
“Thấy ta lưu lạc đến đây, trong lòng ngươi sung sướng lắm hả? Bàn tay thần kỳ Văn Âm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác xấu hổ và tội lỗi trào dâng trong đầu ta.
Ta hoảng loạn bỏ chạy.
Vì một đêm này mà Hoắc Thừa Phong trở nên nổi tiếng.
Ai nấy đều nói có một vị nữ tử chỉ vì muốn nhìn thấy phong thái của Thừa Phong công tử mà không tiếc chạy c.h.ế.t ba con ngựa.
Hơn nữa lại vô cùng yêu thương trân trọng Thừa Phong công tử, chưa sờ cái nào đã vung tiền như rác rồi.
Từ nay về sau, ta không quản ngày đêm hái thuốc kiếm tiền, thường xuyên ngồi hóng ở quán đối diện Nam Phong quán, chờ Hoắc Thừa Phong treo biển hành nghề, sợ hắn bị người hèn hạ chọn.
Hiện giờ gương mặt của Hoắc Thừa Phong thật sự rất đẹp.
Ta say sưa khen hắn, sau đó lệ rơi đầy mặt xin lỗi hắn.
Chuyện cũ năm xưa nói đi nói lại suốt 800 lần, Hoắc Thừa Phong buồn cười nhìn ta:
“Văn Âm, nàng có biết người khác nói như thế nào không.”
“Bọn họ nói không biết ta hạ cổ gì mà Văn Âm nương tử chẳng có cảm xúc gì với nam tử, nhất quyết muốn chọn Hoắc Thừa Phong.”
Ta không bắt được ngón tay đong đưa của hắn, lẩm bẩm nói:
“Hoắc Thừa Phong, ngươi không cần phải cố nữa.”
“Cầm kỳ thư họa, thơ ca phụ xướng, ngươi càng biết nhiều, giá càng cao…”
“Cứ tiếp tục như vậy, ta không chuộc nổi ngươi.”
Trong lúc hoảng hốt, như thể ta nghe thấy Hoắc Thừa Phong nói nhỏ.
Thiên Thanh
“Nếu chuộc thân, ta sợ không có lý do gì gặp lại nàng”.