Nữ Thần Y Bảy Lượng Bảy

Chương 2



Mọi người nghĩ cho ta rất nhiều, nhưng không ai nghĩ đến, hắn không những có thể khỏi hẳn, mà còn là nam tử thông thạo cả văn lẫn võ, hiền lành chính trực.

Lục Cửu Chu khôi phục khỏe mạnh, dáng người cao dài, tướng mạo đường hoàng.

Ai nấy đều nói, trên đường hành nghề y nhặt được nam tử tuấn tú như vậy, là phúc báo của Văn Âm nương tử ta.

Lúc đó ta cũng tin là trời cao chiếu cố, cho rằng hắn là phúc báo của ta.

Hắn dấn thân vào quân doanh, giành lấy quân công, gặp ai cũng nói Văn Âm nương tử cứu sống hắn tốt đẹp nhường nào.

Hắn yêu ta, tin ta, nói cả đời chỉ có một mình ta, nếu nói dối sẽ nuốt một ngàn cây châm.

Khi hắn lên làm tướng quân, đã cho kiệu tám người nâng cưới ta, đêm động phòng hết sức dịu dàng…

Cho đến khi hắn bị bắt và đầu hàng, trở thành phò mã nước Ly Nhung.

Ta bị người bắt được, bị bịt miệng giấu sau bình phong, tận mắt nhìn thấy hắn ôm bả vai công chúa nhẹ giọng dỗ dành, mới hoàn toàn hiểu ra.

Hóa ra hắn giữ ta ở bên người, là vì ta có khả năng nhìn thấy ổ bệnh.

Trên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, có ta ở bên người thì có thể giữ được mạng.

Hóa ra hắn cưới ta, là vì ta ở trong quân trị liệu thương tích, từ đó quy tụ lòng người hướng về.

Mà hắn làm tướng quân, không thể mang tiếng xấu vong ân phụ nghĩa, lạnh lùng vô tình.

Hắn khẽ vuốt gương mặt công chúa.

“Nàng không biết, cả ngày đối mặt với nữ tử mà mình chán ghét cần nhẫn nhịn thế nào đâu”.

“Đến khi gặp được công chúa, ta mới biết được, hóa ra…”

Hóa ra ta cho rằng tình ý và ngọt ngào không phụ kiếp này, với hắn lại là nhà giam và gông xiềng khiến người ta chán ghét, cần cắn răng nhẫn nại mới có thể vượt qua.

Khó nhẫn nhịn sao?

Rốt cuộc là chưa bao giờ từng có thật lòng, hay là thay đổi từ bao giờ, ta đã không muốn tìm tòi nghiên cứu nữa.

Hai má công chúa ửng đỏ, đôi tay ngọc vòng qua eo Lục Cửu Chu.

Lục Cửu Chu hơi hơi lui về phía sau một bước, ánh mắt hắn dịu dàng như nước, yêu thương nói:

“Hiện tại vẫn chưa thể được, ta coi công chúa như châu ngọc, nhất định phải chờ đến đại hôn.”

Kéo suy nghĩ về thực tại, ta lắc đầu cười chua xót.

“Nếu không cứu sống được, trưởng thôn phải làm chứng cho ta, không phải là ta y thuật không tốt, có ý định mưu hại, là hắn vốn bị thương nặng khó chữa.”

Ta bình tĩnh lại rồi nói tiếp.

“Phụ giúp một chút.”

Tùy tùng cõng Lục Cửu Chu đẩy cửa vào nhà, mùi m.á.u xộc vào ngay lập tức.

Cảm xúc của đời trước dũng mãnh trào dâng trong lòng, trong nháy mắt đi ngang qua nhau, ta không trông thấy hắn nhẹ nhàng thở phào, trên mặt cười nhẹ khó phát hiện ra.

“Chỗ này đau không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hay là chỗ này?”

Ta không thi triển dị năng, từng chút từng chút ấn vào n.g.ự.c và bụng Lục Cửu Chu, thủ pháp có thể nói là qua loa.

Cơ bắp Lục Cửu Chu săn chắc, đường cong cân xứng, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được dáng người đẹp, nhưng giờ phút này ta chẳng có bất cứ dục vọng gì.

Hắn nằm ở trên giường, toác xõa tung trước người, ta khom lưng ấn xuống phía dưới, tóc ta buông xuống dưới, giao triền bên tóc hắn.

Lục Cửu Chu không hé răng, một ngón tay cong lên, lén lút quấn lọn tóc của ta trên đầu ngón tay hắn.

“Xem ra không có nội thương.”

Úi!

Trong lúc đứng dậy, tóc ta bị kéo đau, ngã quỵ xuống người hắn.

Thiên Thanh

Lục Cửu Chu thừa cơ ôm lấy ta, ấn bàn tay ta vào n.g.ự.c hắn:

“Nương tử, chỗ này hình như hơi đau.”

Ta ra sức đứng dậy, cố tình bỏ qua lòng bàn tay có m.á.u của hắn.

Đời trước, Lục Cửu Chu không lỗ mãng như vậy.

Ta nghiêm mặt nói:

“Ta tên là Trì Văn Âm, mọi người gọi ta là Văn Âm nương tử, ngươi cũng có thể gọi ta là Bảy lượng bảy.”

“Mạng của ta là do nương tử cứu, hễ là những gì ta có, ta hứa sẽ trao cho nương tử.”

Vẻ mặt của Lục Cửu Chu lại ảm đạm, “Nhưng hôm nay, thứ ta có chỉ có chính ta.”

“Nương tử, ta là người của nàng.”

“Nương tử, không chịu thu nhận ta sao?”

Thu nhận ngươi, sau đó để ngươi bắt ta đến Ly Nhung chà đạp, mua vui cho công chúa kia sao?

Hoàng hôn chiếu xiên mặt đất, ánh sáng màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ, phác họa ra dáng vẻ tuyệt đẹp của Lục Cửu Chu.

Mắt hoa đào long lanh, lông mi ngây thơ và trìu mến.

Nhưng chính đôi mắt này cũng từng nhìn người khác như vậy.

“Ngươi nói, ngươi là người của ta?”

Trong mắt Lục Cửu Chu chớp động niềm vui sướng.

“Đúng, nô bộc cũng được, tùy tùng cũng không sao, nàng muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.”

“Chỉ xin nàng đừng đuổi ta đi.”

“Được.”

Ta nắm cằm hắn, ngón cái nghiền mạnh vào môi hắn.

“Chờ thân thể ngươi bình phục, ta sẽ bán ngươi đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com