Trận chiến ở hai đầu nam bắc, Đại Lương đã tích lũy cả trăm năm kinh nghiệm, vận mệnh quốc gia biến chuyển ở chỗ này.
Thời gian không chờ đợi ai, người của Hoắc gia lại mau chóng tìm đến cửa. Lúc chia tay, ta tiễn Hoắc Thừa Phong lên xe ngựa.
Ta đưa cho hắn một túi gấm, bên trong viết một phong thư cho thầy tướng của tổ chức Dị Nhân Tư.
Thông qua Lục Cửu Chu, ta biết thầy tướng Liễu Công Khanh từng có quan hệ thâm tình với mẫu thân ta.
Hắn có thể trợ giúp Hoắc Thừa Phong chứng minh thân phận, để hắn đường đường chính chính trở lại Hoắc gia.
“Lúc trước một đơn thuốc của ta thay đổi quỹ đạo vận mệnh của ngươi, mà lần này ngươi có muốn trở về Hoắc gia hay không tùy thuộc vào quyết định của ngươi.”
Hoắc Thừa Phong thò mặt tới, “Nàng nhìn kỹ xem?”
“Nhìn cái gì?”
“Nhìn xem vì sao Thừa Phong công tử anh tuấn như thế, lại không lọt vào trái tim nàng.”
Ta nhất thời cứng họng, không biết ứng đối như thế nào.
“Ha ha, trêu nàng đó”.
“Nhưng mà nếu ta sử dụng thư này, sẽ không giấu được thân phận của nàng, chỉ sợ nàng sẽ bị nhốt ở hoàng thành cả đời không thấy ánh sáng, suốt ngày luồn cúi, nàng có sợ không?”
Ta cười nói, “Sẽ không đâu.”
Trên thực tế, từ lúc ta bắt đầu trị liệu cho đám tướng sĩ, đã không giấu được bí mật trên người ta.
Chờ đến khi chiến sự kết thúc, ta có biện pháp thoát thân.
“Haiz, vốn muốn có thêm ràng buộc với nàng, ai ngờ Văn Âm nương tử lại không thèm.”
Hoắc Thừa Phong cầm một tờ giấy đưa cho ta, “Giữ cho kỹ, tiền này đủ để lấy lòng mấy Hoắc Thừa Phong đó.”
Hoắc Thừa Phong chui vào xe ngựa, bỏ lại ta với một đám bụi mù. Trong không khí mù mịt bốn phía, Hoắc Thừa Phong múa may ống tay áo hô to:
“Văn Âm nương tử, nếu họ Lục bất lực thì tới phía bắc tìm ta nha…”
……
Thiên Thanh
Sau đó, trên trấn đều lan truyền tin đồn Lục Cửu Chu bất lực.
Vào ngày lời đồn mạnh nhất, ta vui mừng từ sòng bạc Vĩnh Thịnh chạy về nhà.
Kẻ thần bí đánh cược Lục Cửu Chu ở lại bên cạnh ta, thế mà lại là Hoắc Thừa Phong.
Hắn để lại số tiền thắng cược đủ để ta dùng mấy đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta xách theo túi bạc nặng trĩu bước vào cửa, trong lòng còn đang cân nhắc xem chôn bạc ở đâu, không đề phòng Lục Cửu Chu đi bước một đến gần, đè ta vào góc tường.
Vóc dáng ta chỉ tới đầu vai hắn, hơi thở quen thuộc bao phủ xuống khiến ta kinh hoàng.
Ta hơi hơi quay đầu đi, hắn lại ôm ta lên án kỷ bên cửa sổ, bắt ta nhìn thẳng vào hắn.
“Ui da…”
Ta đau đến mức hít hà một hơi, vì bị bạc đ.â.m vào eo.
“Trì Văn Âm, nàng không có trái tim.”
“Bên ngoài đã lan truyền thành cái dạng gì, nàng không giải thích cho ta một lời sao?”
Ta cúi người cố gắng tránh né về phía sau, nhíu mày nói, “Lục Cửu Chu, chúng ta không phải loại quan hệ vui đùa như này.”
Tuy ân oán kiếp trước đã cởi bỏ, đã biết những chuyện bi thảm xảy ra trên người ta là do trời xui đất khiến, nhưng ta không thể hòa hợp với hắn với tâm trạng như trước nữa.
Hắn giơ tay lau giọt lệ ở khóe mắt, nở nụ cười mang theo vẻ thê lương:
“Ta không còn cách nào khác, Văn Âm.”
“Nàng nhìn xem cây cổ thụ trong viện kia, nàng đếm xem ký hiệu ta khắc vào thân cây, tầng tầng lớp lớp, nhiều đến mức như xé toạc thân cây.”
“Mỗi lần nàng trọng sinh trở về, đều chỉ nhớ rõ một đời ta phụ nàng, nhưng ta đã trọng sinh không biết bao nhiêu lần, thử vô số phương pháp để thay đổi tất cả, nhưng đều không có tác dụng.”
“Ta vô số lần hy vọng nàng có thể yêu ta một lần nữa, yêu Lục Cửu Chu - người không làm tổn thương nàng, nhưng mỗi lần ta đều nhìn thấy sự chán ghét và sợ hãi ta trong đôi mắt nàng.”
“Ta bắt đầu ngụy trang tính tình của chính mình, thư sinh dịu dàng, công tử ngay thẳng, hiệp khách hào sảng… Ta nghĩ, vô số loại diện mạo, luôn có một loại hợp với trái tim nàng.”
“Cho đến khi… đến khi ta phát hiện nàng liều mạng kiếm tiền, chỉ vì đi Nam Phong quán gặp mặt Hoắc Thừa Phong.”
“Vì thế ta hỏi thăm phong cách của hắn ở Nam Phong quán rồi học theo, không ngờ nàng vẫn không thích…… Thậm chí, lần này nàng còn không muốn cứu ta.”
Ta nhìn vẻ mặt hắn tan vỡ, ban đầu khiếp sợ, khó hiểu… rồi đến kinh ngạc.
“Phì….”
Ta không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lục Cửu Chu mở to hai mắt, sau đó thần sắc chuyển sang buồn bã như hiểu ra.
“Nàng buồn cười đúng không, ngay cả chính ta đều cảm thấy không chịu được chính mình.”
“Không, không, không” ta liên tục xua tay.
“Ta không phải chê cười ngươi.”
“Ít nhất về phương diện bắt chước công tử Thừa Phong, ngươi… trò giỏi hơn thầy.”