Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 46



Xe dừng trước cửa nhà họ Cố, ba người đồng loạt nhìn về phía Vương Oản, đều là ánh mắt muốn tiễn khách.

"..."

Vương Oản nhìn về phía Phương Ninh Thù, tỏ vẻ không cam lòng: "Chị Thù, chị không vào cùng em được sao?"

"Ngại quá cô Vương, hiện tại tôi không còn là thư ký của Cố Chi Chương nữa, và có lẽ ngài ấy cũng không muốn thấy mặt tôi trong nhà họ Cố đâu."

"Cho dù không còn là thư ký của anh hai nữa thì cũng không thể tiếp tục chơi với em sao? Nhất định phải lạnh lùng như vậy sao?" Vương Oản hỏi tiếp.

"Xin lỗi, tôi đang tăng ca, không muốn làm việc cá nhân trong giờ làm. Nhưng nếu cô nhất định muốn có câu trả lời, thì... đúng vậy."

Vương Oản nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, uất ức đến mức sắp bật khóc: "Em còn nghĩ...Chị Thù là người tốt với em nhất, rõ ràng chị đã từng rất tốt với em! Sao lại ra nông nổi này!?"

"Trước đây chỉ là vì công việc đòi hỏi thôi." Phương Ninh Thù nhìn thẳng về trước, không quay đầu nhìn cô dù chỉ một lần.

"Này, đừng nói vậy chứ, lỡ con bé lăn ra khóc trên xe tôi thì sao." Tạ Tri Phỉ cảnh báo Phương Ninh Thù xong thì quay sang nói với Vương Oản: "Được rồi, mau xuống xe đi, cũng đốt kha khá xăng rồi đấy."

Vương Oản không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên mi, giận dỗi mở cửa xe, đứng bên ngoài ổn định cảm xúc một lúc rồi hét lên: "Mau lấy hành lý giúp em đi chứ!"

Cuối cùng người xuống xe lấy hành lý hộ cô là tài xế. Lấy hành lý xong cô quay lại hét lớn với những người trong xe: "Tôi ghét các người!"

Tạ Tri Phỉ đã quá quen với cảnh này, không nhịn được cười: "Phương Ninh Thù, chắc đây là lần đầu con bé nói câu này với cô nhỉ?"

Phương Ninh Thù nhìn bóng dáng kia dần khuất thông qua kính chiếu hậu, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt: "Cô ấy cũng nên trường thành rồi, ai theo cô ấy mãi được chứ, nhân tiện thì tan ca rồi, tôi về được chưa?"

"Không thành vấn đề, nhà cô ở đâu."

"Tôi đến công ty chứ không về nhà."

"?" Tạ Tri Phỉ cảm thấy khó hiểu: "Tan ca rồi còn đến công ty làm gì?"

"Ở công ty mới yên tâm, lúc nào cũng có việc để làm." Phương Ninh Thù đáp.

Tạ Tri Phỉ và Ôn Bình Hàn nhìn nhau, đều bị shock trước tinh thần cuồng làm việc của cô ấy, Tạ Tri Phỉ hỏi: "Thế bình thường cô nghỉ ngơi như thế nào, cũng không về nhà sao?"

Phương Ninh Thù lắc đầu: "Nhà chỉ là nơi để ngủ."

"Thế có đi dạo phố với bạn bè không?"

"Không có bạn, ai cũng bận cả, chơi chung một thời gian là lại thôi."

"Thế cô giết thời gian bằng cách nào? Hát hò, nhảy múa, tập yoga, đi spa?"

"Trông tôi giống kiểu người có thời gian rảnh sao?" Phương Ninh Thù nhìn cô: "Mười năm qua, mỗi ngày tôi đều phải duy trì trạng thái tỉnh táo 24/24, chỉ riêng công việc thôi cũng đã quá bận rồi."

"Chậc, Cố Chi Chương có ân cứu mạng với cô à?"

"Nói vậy cũng không sai."

"Thảo nào, thôi vầy đi, hôm nay cô đừng đến công ty nữa, theo bọn tôi đi xõa một bữa."

"Bọn tôi?" Ôn Bình Hàn nhìn cô: "Chị có nói chị muốn đi xả hơi sao?"

"Thế hôm nay chị định làm gì?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Không biết."

"Vậy thì đi thôi, hiếm khi tụ tập đông đủ thế này, phải thư giãn chút chứ." Tạ Tri Phỉ lấy điện thoại ra: "Để em gọi thêm người, Triệu Tiểu Tĩnh chắc biết chỗ vui đấy."

Nửa tiếng sau, ba người đứng trước cửa một club cao cấp, Triệu Tiểu Tĩnh bước tới, trách móc: "Sao đến muộn thế, tôi gọi mẫu nam cho mọi người hết rồi đấy."

Ba người: "..."

"Rút! Rút! Rút!" Tạ Tri Phỉ ra lệnh, cả ba lập tức quay đầu bỏ chạy.

"Đùa thôi mà, làm gì có chuyện đó." Triệu Tiểu Tĩnh bật cười.

Ba người quay đầu lại.

"Mẫu nữ mới đúng bài." Triệu Tiểu Tĩnh cười gian.

Ba người: "..."

Đây là lần đầu Ôn Bình Hàn đến club cao cấp thế này, nàng bám sát bên cạnh Tạ Tri Phỉ, vừa đi vừa tò mò quan sát xung quanh. Lúc này Tạ Tri Phỉ bỗng nắm tay nàng, khẽ nói: "Chị, nắm tay em đi, em căng thẳng quá."

"?" Ôn Bình Hàn thầm nghĩ, em căng thẳng gì chứ? Em là khách quen ở đây là đúng không?

"Cô Triệu, người đã đợi sẵn trong phòng rồi." Quản lý nói với Triệu Tiểu Tĩnh.

Triệu Tiểu Tĩnh: "Ừ, đều là trẻ đẹp đúng không?"

"Yên tâm, đều là mỹ nữ đẹp nhất chỗ chúng tôi?"

Ba người lập tức căng thẳng, Tạ Tri Phỉ giữ chặt vai Triệu Tiểu Tĩnh: "Cậu gọi mẫu nữ thật hả!?"

"Chứ sao, nào, tới rồi." Triệu Tiểu Tĩnh chỉ vào cửa phòng: "Bên trong đó, mọi người tự chọn đi."

Ba người từ từ tiến đến cửa, vừa thấy khẩn trương vừa thấy sợ hãi, nhưng khi nhìn vào trong, mọi cảm xúc vừa rồi đều biến mất, chỉ còn lại sự chết lặng-

Ánh mắt cá chết nhìn bốn nhân viên massage trong phòng.

Bốn người nằm dài trên ghế, trước mặt là màn hình chiếu lớn, chọn phim xem, tận hưởng massage thư giãn.

"Massage chân thôi mà, tìm người trẻ đẹp làm gì?" Tạ Tri Phỉ châm chọc.

Triệu Tiểu Tĩnh: "Chịu, chỗ này không có nhân viên nào trên ba mươi cả."

"Trùng hợp ghê, giờ thì có rồi." Phương Ninh Thù không cảm xúc chỉ vào chính mình.

Mọi người bật cười, bỗng Ôn Bình Hàn kêu lên một tiếng do bị ấn đau.

Tạ Tri Phỉ quay sang nhìn, thấy nàng đang siết chặt gối ôm đến mức gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, khẽ kêu: "Ưm...ư..."

Tạ Tri Phỉ lập tức quay sang chỗ khác, gãi mặt rồi uống một ngụm nước đá, sau đó quay lại nói với nhân viên massage cho Ôn Bình Hàn: "Người đẹp, nhẹ tay chút."

"Vâng."

"Chị không sao, do nguyệt vị vừa rồi đau quá thôi, những chỗ khác vẫn ổn." Ôn Bình Hàn nói.

"Ừm..." Đột nhiên Tạ Tri Phỉ cũng cảm thấy đau nhức, hai người kế bên cũng bắt đầu kêu, nhưng cô cắn răng không lên tiếng, nhịn đến nghẹn đỏ mặt.

Massage chân xong, Triệu Tiểu Tĩnh dẫn bọn xuống khu giải trí tầng dưới. Chính giữa khu là một quầy bar nhỏ, trung tâm quầy bar còn có người đang biểu diễn, vài cô gái nóng bỏng đang khiêu vũ chậm, âm nhạc không quá lớn, bốn phía đều có sofa, khách hàng đang làm việc riêng của họ.

Triệu Triểu Tĩnh chọn một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất, gọi mấy chai rượu, cả bọn vừa uống vừa trò chuyện.

"Ba người các cậu giờ đều làm chung công ty rồi, hay là tôi cũng gia nhập nhỉ?" Triệu Tiểu Tĩnh hào hứng hỏi: "A Phỉ, cậu xem có vị trí nào phù hợp với tôi không? Có đề xuất gì không?"

"Tốt nhất là đừng."

Triệu Tiểu Tĩnh bĩu môi, lại nhìn về phía hai người còn lại, bỗng nhận ra tổ hợp này thật thú vị: một người là thanh mai trúc mã yêu thầm Cố Chi Chương nhiều năm, một người là thư ký thân cận bên anh ta suốt mười năm, còn một người là người trong lòng Cố Chi Chương hiện tại. Thế mà giờ đây lại cùng nhau ngồi uống rượu, thật thú vị!

"Các cậu đi đâu mà lại ghé sang đây vậy?" Triệu Tiểu Tĩnh hỏi.

"Xuất phát từ nhà họ Cố." Tạ Tri Phỉ vừa dứt lời liền nhận ra ánh mắt đối phương thay đổi, lập tức giải thích: "Vương Oản về nước rồi."

"Ồ, con nhỏ đó về rồi à?" Triệu Tiểu Tĩnh đảo mắt, bỗng dưng khựng lại, quay đầu nhìn về phía một người mẫu sắp lên sân khấu: "Nhìn kìa, nhóc kia sắp lắc mông đó!"

Ba người kia lại không mấy hứng thú, Phương Ninh Thù tự mình nhấm nháp rượu, tự tìm niềm vui riêng.

Ôn Bình Hàn đứng dậy đi toilet, lúc trở về đã bị thu hút bởi một giang phòng, bên trong đặt vài bức tượng điêu khắc, còn có một người phụ nữ đang điều chỉnh lại vị trí của chúng, nàng tò mò bước vào, chậm rãi thưởng thức.

"Cô thích chứ?" Người phụ nữ lạ mặt tiến lại gần cô hỏi.

"Không thể nói thích hay không, tôi không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, cũng không có mắt thẩm mỹ, tôi chỉ cảm thấy khá thú vị thôi." Ôn Bình Hàn nói thật.

Người phụ nữ khẽ cười, quay sang nhìn nàng: "Vừa rồi ở quán rượu, tôi đã chú ý đến cô rồi."

"Tôi?" Ôn Bình Hàn hỏi.

"Có nhu cầu thì tìm tôi." Người phụ nữ lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho nàng, khẽ cười đầy ẩn ý.

Ôn Bình Hàn hơi sững sờ: "Không, cô hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn..."

"Không phải cái gì?" Khóe miệng người phụ nữ càng cong lên: "Cô phải."

Ôn Bình Hàn khẽ nhíu mày: "...Tôi không biết cô đang nói gì."

"Cô biết rõ là đằng khác, nếu không cô sẽ không ngay lập tức đoán ra tôi là loại người gì như thế. Ánh mắt cô nhìn cô gái kia đã nói lên tất cả rồi. Nhưng đáng tiếc, có vẻ là cô đang đơn phương." Người phụ nữ từng bước tiến lại gần, ghét sát vào tai nàng thì thầm: "Nếu cần, hãy tìm tôi."

"Chị...chị ơi?" Tạ Tri Phỉ tìm quanh một vòng mới thấy bóng dáng Ôn Bình Hàn. Không ngờ vừa đến cửa lại thấy một người phụ nữ xa lạ đứng gần nàng đến mức như đang ôm chặt. Cô khựng bước lại, nụ cười trên môi dần biến mất, ánh mắt dừng lên trên hai người bọn họ.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ôn Bình Hàn như bừng tỉnh, lập tức lùi lại, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia rồi bước ra ngoài: "Đi thôi."

"Hai người quen nhau sau?" Tạ Tri Phỉ liếc nhìn người phụ nữ kia, tỏ vẻ khó chịu, sau đó vội đuổi theo nàng.

"Không quen."

"Không quen mà dám sát vào chị như thế? Có phải quấy rối không? Em phải dạy dỗ cô ta một trận!"

"Không phải, đừng suy nghĩ lung tung, đi thôi."

Tiếng của hai người dần xa, người phụ nữ kia bật cười tự giễu: "Gì vậy chứ, thuyết phục cả buổi hóa ra lại không phải đơn phương à."

Hai người vừa rẽ sang một góc, Tạ Tri Phỉ vẫn còn đang thắc mắc đầy đầu, định hỏi tiếp thì suýt nữa va phải người khác.

"Á! Không có mắt à!" Đối phương bực tức quát.

Tạ Tri Phỉ nhìn lại, hóa ra là Vương Oản.

"Sao cô lại ở đây?"

"Tôi là hội viên ở đây, đến thì sao?" Vương Oản kiêu ngạo liếc nhìn cả hai: "Còn các cô thì sao?"

"Chúng tôi là khách VIP, thì sao?"

"Hừ, tránh ra, cản đường cản lối." Vương Oản đẩy bọn họ ra rồi đi tiếp, nhưng chưa đi được bao xa, cô ta bỗng quay đầu lại: "Tạ Tri Phỉ, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Chuyện gì?"

"Tôi không muốn người thứ 3 biết."

Tạ Tri Phỉ nhìn Ôn Bình Hàn, Ôn Bình Hàn hiểu ý gật đầu: "Chị ra kia đợi."

"Ừm."

Tạ Tri Phỉ theo Vương Oản đến một góc khuất: "Chuyện gì?"

Bên cạnh còn có một phòng nhỏ, Vương Oản đứng trước cửa, chỉ tay vào trong: "Vào đi rồi tôi nói cho biết."

Tạ Tri Phỉ không nghi ngờ gì mà bước vào. Nhưng ngay khi cô bước vào thì cửa đóng sập lại, hóa ra Vương Oản không hề bước vào theo. Cô kéo cửa, hét lên: "Vương Oản, cô làm gì vậy? Mau mở cửa ra?"

"Hừ, cho cô đắc ý! Chắc chắn cô dùng thủ đoạn gì cướp chị Thù đi rồi! Ở trong đó tự kiểm điểm đi!" Vương Oản nói xong thì rời đi.

Tạ Tri Phỉ nghe tiếng bước chân của cô xa dần, chỉ biết thở dài.

Sơ suất rồi, cứ tưởng cô ta chỉ thích trêu chọc Ôn Bình Hàn, không ngờ người đầu tiên bị chơi xỏ lại là mình.

Tạ Tri Phỉ lấy điện thoại định gọi cho Ôn Bình Hàn, nhưng phòng này không có sóng, tin nhắn cũng không gửi được.

"Em ấy đâu?" Ôn Bình Hàn đợi một lúc mà chỉ thấy Vương Oản quay lại.

"Cô ta vẫn còn ở bên kia, cô muốn đi tìm à?"

"Ở đâu?"

"Tôi dẫn cô đi."

Ôn Bình Hàn đi theo cô ta đến một góc khuất, nơi này yên tĩnh hơn hẳn. Nàng quan sát xung quanh, không để ý Vương Oản đã chắn trước cửa, cầm một thanh gậy: "Đến rồi, vào đi."

Vừa mới bước vào, chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình lờ mờ bên trong, Ôn Bình Hàn đã bị người đẩy mạnh từ phía sau, may mà Tạ Tri Phỉ đỡ kịp, không thì đã ngã sõng soài.

"Cô cũng vào luôn đi!" Vương Oản chớp thời cơ đóng cửa lại, rồi kéo ghế ngồi chắn ở cửa.

"Chị cũng bị lừa vào đây sao?" Tạ Tri Phỉ đỡ Ôn Bình Hàn đứng vững.

"Cô ta nói em trong này, ai mà ngờ..." Ôn Bình Hàn khó chịu nhìn về phía cửa, nàng bước tới thử mở cửa, nhưng tất nhiên vô ích, khiến nàng bực bội đập mạnh vào cửa: "Mở cửa!"

"Không mở! Ai bảo các người bắt nạt tôI!" Vương Oản tức giận quát: "Hai người ở trong đó kiểm điểm đi!"

"Sao lại có người vô lý như vậy chứ!" Ôn Bình Hàn tức giận.

"Hồi trước cô ta còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn cơ." Tạ Tri Phỉ bất đắc dĩ mỉm cười.

"Em không giận sao?" Ôn BÌnh Hàn cảm thấy khó hiểu.

"Giận chứ, nhưng em giận xong rồi. Ban đầu đúng là rất tức, nhưng có người chịu nạn chung thì không thấy tức nữa." Tạ Tri Phỉ mỉm cười nhìn nàng: "Đừng lo, chờ nhóm Triệu Tiểu Tĩnh phát hiện chúng ta mất tích, chắc chắn sẽ đi tìm."

"Cũng chỉ còn cách đó." Ôn Bình Hàn nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nhà kho chật chội, tối tăm, bóng đèn bị hỏng từ lâu.

Bên ngoài trời sắp tối, trong phòng chỉ còn chút ánh sáng le lói, điều hòa sát đất, áo khoác của cả hai lại để ở ghế sofa mất rồi.

"Em lạnh không?" Ôn Bình Hàn xoa xoa hai cánh tay.

"Hơi hơi." Tạ Tri Phỉ dậm chân tại chỗ, sau nó nắm tay nàng. Quả nhiên rất lạnh, cô bèn nhét hai tay Ôn Bình Hàn vào túi áo khoác của mình.

Ôn Bình Hàn bị ép phải đứng sát ngay trước mặt cô.

Ánh mắt Tạ Tri Phỉ khẽ rung động, dịu dàng nhìn nàng, buột miệng hỏi: "Bây giờ chị trông rất vừa ôm."

Ôn Bình Hàn ngước mắt nhìn cô, một lúc lâu sau mới khẽ cười đáp: "Muốn ôm không?"

"Ôm một cái đi." Tạ Tri Phỉ lập tức dang rộng vòng tay ôm nàng, liên tục xoa cánh tay sau lưng nàng: "Thế nào, có ấm hơn không?"

"Ừm." Ôn Bình Hàn rút tay khỏi túi quần cô, cũng ôm lấy cô, bắt chước cô xoa xoa lưng cho cô: "Em thì sao?"

"Ừm! ấm lắm!"

Hai người cứ thế ủ ấm cho nhau, một lúc sau lại nhịn không được bật cười. Không biết là ai cười trước, nhưng cứ thế lảo đảo vài bước, như thể đang khiêu vũ, chậm rãi nhảy múa trong không gian nhỏ bé này.

Ôn BÌnh Hàn lặng lẽ nghe tiếng hít thở bên tai, cảm nhận được thân nhiệt của đối phương truyền qua lòng bàn tây, từ từ nhắm mắt lại, hòa theo chuyển động của Tạ Tri Phỉ, nàng chỉ mong thời gian có thể trôi chậm hơn, chậm hơn chút nữa.

"Chị."

"Ơi?"

"Chị thơm quá."

Ôn Bình Hàn khẽ cong khóe môi: "Thơm mùi gì?"

"Để em ngửi lại xem." Tạ Tri Phỉ ghé sát cổ nàng ngửi ngửi, khiến nàng phải ngửa cổ ra sau, tựa như đang mời gọi.

Tạ Tri Phỉ bỗng khựng lại, không biết đang nghĩ đến điều gì mà mặt đỏ bừng, may mà trong phòng không sáng, Ôn Bình Hàn không nhìn ra biểu cảm của cô.

Cô thỏa mãn mà nhìn chằm chằm cổ Ôn BÌnh Hàn, dịu dàng nói: "Ngửi không ra, nhưng mà rất thơm."

"Không ngửi ra thì thôi."

"Không được, cho...cho em thêm một cơ hội đi, nhất định em sẽ ngửi ra!"

Tạ Tri Phí hít hít mũi, như một chú cún con chạy vòng quanh Ôn Bình Hàn, ngửi từ cổ đên tóc, rồi lại vòng ra phía trước. Sau cùng, cô nâng mặt Ôn Bình Hàn, ngay khi sắp chạm vào má nàng thì đột ngột dừng lại.

Hai người nhìn nhau, khoảng cách giữa hai đôi môi còn chưa đến 3cm, chỉ cần tiến thêm một chút là có thể chạm vào nhau.

Tạ Tri Phỉ cảm thấy một dòng nhiệt chạy thẳng từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, toàn thân nóng bừng, trái tim như đang rực cháy.

Rõ ràng lúc này nên thả tay ra, nhưng hai tay lại như dính keo, chạm vào mặt Ôn Bình Hàn mãi không muốn buông.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, ba bóng người đứng ngay trước cửa-

Vương Oản: "Chị Thù, bọn họ thật sự muốn vào trong nói chuyện mà, em chỉ trông cửa giúp thôi!"

Triệu Tiểu Tĩnh: "Có gì mà phải trốn chui trốn nhủi- ớ? A Phỉ? Ôn Bình Hàn? Hai người đang làm gì đó!?"

Phương Ninh Thù mặt không cảm xúc đóng cửa lại: "Xin lỗi, chúng tôi quấy rầy rồi, hai cô cứ tiếp tục đi."

Tạ Tri Phỉ: "..."

Ôn Bình Hàn: "......"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com