Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận

Chương 7: Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận



Một đêm không ngủ.

Những ngày sau đó, Cố Dã lại biến mất không tăm tích, không nhắc gì đến sợi dây chuyền có giá bằng cả căn hộ cao cấp mà anh đã mua ở buổi đấu giá.

Tôi bĩu môi, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác mất mát khó tả.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng tôi đã thích anh rồi. Nhưng cũng rõ ràng, Cố Dã — tên khốn đó — mua sợi dây chuyền kia chắc chắn không phải để tặng tôi.

Tôi không khỏi nghi ngờ — chẳng lẽ hắn định hút cạn tôi rồi lại mê gái khác?!

Tôi thở dài nặng nề.

Cố Tinh Tinh đang ăn trưa cùng tôi nghe thấy, ngập ngừng hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Tôi nước mắt ngấn nhìn cậu nhóc: “Tinh Tinh à, nhớ luôn ghi công cô tranh được lớp học vẽ cho cháu. Sau này nhất định phải đối xử tốt với cô, biết chưa? Nhất định không được vô tâm như Cố Dã!”

Cậu bé nghe mà mơ mơ màng màng như lọt vào sương mù: “Cô nói gì thế?”

Tôi lắc đầu: “Cháu còn nhỏ, chưa hiểu đâu.”

Cậu: ???

Tối đến, Cố Dã hiếm khi về sớm. Tôi cuộn tròn trên giường, nghe tiếng lục đục thay đồ của anh mà giả vờ ngủ.

Trong lúc này, tôi thấy giả vờ ngủ là phương án an toàn nhất.

“Đừng diễn nữa.” Anh vỗ nhẹ m.ô.n.g tôi một cái.

Tôi bật dậy như lò xo, vừa tủi thân vừa giận dữ: “Anh dựa vào đâu đánh m.ô.n.g tôi hả?! Tôi chưa từng bị ai đánh bao giờ đấy! Anh dựa vào đâu chứ?!”

Tôi chẳng rõ mình đang tủi thân vì điều gì, nhưng tức đến nghẹn ngực, bật khóc luôn.

Anh thấy tôi khóc thì cuống lên: “Tiêu Tiêu đừng khóc, anh sai rồi, anh lỡ tay… hay em đánh lại đi?”

Tôi chớp chớp mắt, bắt đầu thấy hy vọng: “Thật không?”

Khóe miệng anh giật giật.

Anh thở dài, nói: “Đi với anh đến một nơi.”

“Tôi không đi, tối rồi còn đi đâu? Có mà khùng mới ra ngoài giờ này.”

“Dẫn em đi ăn món ngon.”

“Đi.”

“…”

Cố Dã lái xe đưa tôi tới bờ sông. Trong khoảnh khắc đó, mọi phim trinh thám từng xem lần lượt hiện về trong đầu.

Cảnh giác trỗi dậy, tôi thận trọng hỏi: “Cố Dã, anh không định đẩy tôi xuống sông chứ?”

Khóe miệng anh giật mạnh hơn, chỉ về phía bờ sông: “Em bị dị ứng với sự lãng mạn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này tôi mới nhìn thấy du thuyền lấp ló trong bóng tối.

Anh nắm tay tôi đi tới, từng bước càng gần khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Trên du thuyền, anh lấy ra sợi “Giọt lệ bầu trời” — à nhầm, sợi dây chuyền đắt hơn cả căn hộ kia — và một chiếc nhẫn to như trứng chim bồ câu, rồi quỳ gối, nhìn tôi đầy thương yêu:

“Trước đây là hôn nhân sắp đặt bởi gia tộc, nên anh chỉ lo công việc mà vô tình bỏ bê em. Nhưng trong thời gian sống cùng nhau, anh nhận ra anh không cưỡng lại được mà bị em thu hút. Dù giờ chúng ta đã là vợ chồng, anh vẫn nợ em một lời cầu hôn thật sự. Lục Tiêu Tiêu, em có đồng ý lấy anh không?”

Bíp ——

【Nhiệm vụ hoàn thành.】

Tôi cảm động đến muốn khóc, ngay khi chuẩn bị gật đầu, mọi thứ bỗng ngưng lại.

Từ không khí mờ ảo trước mắt, bất ngờ xuất hiện một điểm sáng nhỏ có cánh màu trắng.

Nó vỗ cánh bay đến trước mặt tôi: “Xin chào, tôi là hệ thống 9248. Chiến dịch công lược 《Tổng tài cưới trước yêu sau》 đã hoàn thành. Chúc mừng bạn, bạn có thể trở về nhà rồi.”

Tôi choáng váng: “Ý mày là sao? Ý mày là cuối cùng tao cũng sắp được sống cuộc đời giàu có, có đàn ông yêu thương, vậy mà mày lại định đẩy tao về cái hiện thực nghèo rớt mồng tơi kia hả?!”

Nó lí nhí phản bác: “Cũng không hẳn như vậy…”

“Thế là sao?! Lúc tao xuyên vào đâu thấy mày đâu?! Mày không phải hệ thống của tao sao? Bàn tay vàng của tao sao? Giờ thì hay rồi, đợi đến lúc Cố Dã cầu hôn tao mới nhận công. Mày còn liêm sỉ không?!”

Giọng nó nhỏ dần: “Chuyện này… do xảy ra chút sự cố.”

“Sự cố gì?”

Nó cười khan hai tiếng, giải thích yếu ớt: “Tôi… đi lạc…”

“…”

Tâm trạng tôi thật phức tạp — hệ thống gì rác rưởi thế này, chẳng đáng tin chút nào.

Tôi thở dài, lòng chua xót: “Vậy giờ mày định đưa tao rời khỏi đây sao?”

Nó vội vã vỗ cánh: “Không không, nghe tôi giải thích. Vì bạn bị cuốn vào đây do sơ suất quản lý không gian, lại còn tự điều chỉnh tuyến truyện nên có thể chọn: hoặc về thực tại, hoặc tiếp tục ở lại đây.”

Tôi nhìn nó mấy giây, rồi chỉ mình mình, giọng oán trách: “Nhìn tao thế này mà tưởng tao ngu à?”

“?”

“Giờ tao vừa có tiền vừa có trai, sao tao về làm gì?”

Hệ thống cười: “Được thôi. Nhưng tôi phải nhắc, tác giả cuốn truyện này… đã bỏ hố. Sau này cốt truyện ra sao tôi cũng không giúp được.”

Tôi liếc nó đầy khinh bỉ: “Trẫm giữ mày làm gì?”

Hệ thống nghẹn lời, hét lên: “Có tin tôi đá bạn ra khỏi đây luôn không?!”

Tôi lập tức giả vờ nũng nịu, vỗ nhẹ cánh nó: “Nói gì vậy chứ hệ thống ca ~ Người ta đùa thôi mà ~”

Nó bị tôi vỗ đến nghiêng ngả, chật vật ổn định cơ thể, vừa giận vừa kiêu ngạo nói: “Nếu sau đổi ý, nhớ gọi mã số tôi: 9248. Tôi sẽ đưa bạn đi.”




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com