Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận

Chương 5: Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận



Thì lại… xuyên không rồi sao?!

Còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên giọng nam kìm nén tức giận: “Em tỉnh rồi.”

Tôi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Cố Dã đang cau mày, đẹp như tranh vẽ, lông mày nhíu chặt thành hình chữ “Xuyên” nhỏ trên trán, đôi mắt đào hoa mang đầy lửa giận.

Nước mắt tôi trào ra — tốt quá, tôi vẫn còn đây, vẫn có thể tiếp tục làm quý phu nhân cao sang, tao nhã.

Có vẻ Cố Dã bị nước mắt của tôi làm hoảng hốt, anh quên cả tức giận, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Có khó chịu chỗ nào không? Anh đi gọi bác sĩ kiểm tra nhé.”

Tôi lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không sao, em chỉ cảm thấy… việc được sống thật tuyệt.”

Cố Dã im lặng.

Tôi hít mũi, hỏi: “Tại sao em lại ở bệnh viện? Rõ ràng em đang ngủ ở nhà mà?”

Anh hừ lạnh: “Ngủ cái gì, em ngất đi cơ mà.”

Chưa kịp hỏi thêm, anh nói tiếp: “Em không uống được cà phê mà còn cố uống, không biết mình không chịu được caffeine hay sao?”

Tôi choáng váng.

Thật sự không biết!

Nếu biết, dù có đánh c.h.ế.t tôi cũng không uống!

Không chịu được caffeine… nghe thôi đã thấy đây là căn bệnh chỉ có giới quý phu nhân mới mắc phải!

“Vậy sau này em không được uống cà phê nữa sao?”

“Chưa chắc. Phụ thuộc thể trạng. Bác sĩ nói có thể gần đây em uống nhiều quá, cơ thể bị bão hòa. Qua một thời gian thì có thể uống lại được.”

Tôi hơi ủ rũ — vậy là mơ nhâm nhi cà phê đen với bánh sừng bò như quý bà chính hiệu coi như tan biến.

Cố Dã thấy tôi chán nản, đổi chủ đề: “Vài hôm nữa, nhà họ Phó tổ chức đấu giá từ thiện, em có muốn đi cùng anh không?”

“Đấu giá?!” Hai mắt tôi sáng lên.

Chẳng phải đó chính là nơi giới nhà giàu thi nhau vung tiền như không phải của mình sao?!

Tôi gật lia lịa: “Đi!”

Anh khẽ cười, giọng dịu hẳn: “Vậy mấy hôm nữa em phải tĩnh dưỡng cho khỏe đấy.”

Tôi khoe cánh tay không truyền nước, chỉ có cơ bắp rõ nét: “Em khỏe rồi này.”

Anh nhìn tôi một lúc, rồi cúi sát, thì thầm bên tai: “Nếu đã khỏe, hay chúng ta về nhà ngủ một giấc nhé?”

Ba chữ “ngủ một giấc” được anh nhấn mạnh, khiến mặt tôi đỏ bừng, đẩy anh ra, nhìn anh rất nghiêm túc: “Em nghĩ… vẫn nên truyền nước thêm vài ngày dưỡng sức.”

Anh tiếc nuối tặc lưỡi: “Vậy cũng được.”

Tôi vội chui vào chăn. Đùa gì chứ, ít ra ở bệnh viện còn được yên giấc ngủ ngon!

Mấy ngày nay, tôi cứ suy nghĩ một vấn đề sâu sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chính là — mọi chuyện đang xảy ra hoàn toàn khác cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc!

Trong truyện không miêu tả nhiều về Cố Dã, nhưng rõ ràng nói Cố Dã và Lục Tiêu Tiêu không hòa thuận!

Ai có thể giải thích người đàn ông dính lấy tôi mật thiết, ngày nào cũng bên cạnh này là ai?! Hay bị ai chiếm xác rồi?!

Một buổi sáng bị “vắt kiệt”, Cố Dã vừa cài khuy áo sơ mi, lộ cơ bụng tám múi cùng đường nhân ngư ẩn hiện, nghiêng đầu nhìn tôi bảo: “Ngủ thêm chút đi, trưa sẽ có người đến trang điểm cho em. Tối anh đưa em đi dự buổi đấu giá từ thiện nhà họ Phó.”

Tôi “ừ” một tiếng, anh đi rồi tôi mới giật mình phản ứng —

Nhà nào cơ?! Họ Phó?!

Tôi cười khan… không phải nhà họ Phó tôi nghĩ tới chứ?

Mọi thứ chuẩn bị xong, tôi diện chiếc váy dạ hội xanh sapphire Cố Dã chuẩn bị, xuất hiện trước anh.

Ánh mắt anh khiến tôi hài lòng vô cùng, tôi vô thức ưỡn lưng thẳng người.

Thành thật mà nói, nhìn mình trong gương, tôi cũng ngạc nhiên.

Quả thật, người đẹp vì lụa, chiếc váy này nâng nhan sắc tôi thêm bậc nữa.

Cố Dã đứng dậy, bước đến bên cạnh, đặt tay tôi lên cánh tay anh: “Chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt dịu dàng không thể rời, tim tôi đập nhanh hơn.

Quả thật, không phụ nữ nào thoát khỏi sức hút tổng tài bá đạo.

Tôi phải thừa nhận — đã rung động trước dáng vẻ này của Cố Dã.

Xe lăn bánh êm ái, rồi dừng lại.

Cố Dã xuống xe trước, giơ tay che cửa cho tôi bước ra, dẫn tôi về phía một đôi nam nữ đứng cửa.

Người đàn ông cao ráo, mạnh mẽ; người phụ nữ cười tươi như hoa, xinh xắn đoan trang.

Trong đầu tôi hiện dự cảm — đây chính là nam nữ chính truyện.

Cố Dã bắt tay người đàn ông, rồi vòng tay ôm tôi, giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Lục Tiêu Tiêu.”

Người đàn ông gật đầu, hồi đáp: “Tôi nghe Cố Dã nhắc đến cô lâu rồi, hôm nay mới gặp. Đây là vợ tôi, Trần Tiếu Tiếu.”

Đầu óc tôi lập tức đình công.

Hai người đã kết hôn?! Không thể nào! Theo mốc tôi xuyên vào, tôi chưa gặp Phó Minh Trạch, anh ta cũng chưa từng gặp Trần Tiếu Tiếu — chưa đầy một tháng, họ không chỉ yêu mà còn là vợ chồng?!

Cố Dã thấy biểu cảm tôi lạ, cúi đầu thì thầm: “Em sao vậy?”

Tôi hoàn hồn, lắc đầu: “Không sao, chắc say xe chút thôi.”

Anh cười với họ: “Xin lỗi, vợ tôi ít ra ngoài nên thể trạng yếu.”

Phó Minh Trạch mỉm cười: “Chúng tôi đứng nói lâu, hai người vào đi, đấu giá sắp bắt đầu.”

Cố Dã đưa tôi vào hội trường, ngồi vào chỗ sắp sẵn.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com