Người bình thường ai lại đi bẻ eo người ta chứ, đó là xương chứ có phải đũa đâu.
"Thái tử gia đó rốt cuộc đã làm gì, mà lại có lời đồn đại vô lý như vậy."
Theo kinh nghiệm phong phú của cô khi đọc vô số tiểu thuyết bá tổng văn học, ấn tượng ban đầu về Thái tử gia chính là kiểu đàn ông Bking lạnh lùng mặc vest, nói chuyện có thể khiến người ta c.h.ế.t cóng.
Hạ Minh nhìn trái nhìn phải, nói rất nhỏ: "Em biết không? Nghe Lục Nhị thiếu nói, anh họ cậu ta lúc mười ba tuổi đã đánh bại một con gấu!"
Lâm Liên im lặng.
Không phải, cái hướng đi này kỳ quặc quá rồi đấy chứ?
Nhà ai Thái tử gia lại đi đánh gấu!
Câu lạc bộ quyền anh.
"Anh, em là người, không phải đám mãnh thú anh nuôi!!!"
Lục Cẩn Ngôn nằm trên sàn đấu, lớn tiếng tố cáo: "Anh mà đánh em nữa, em sẽ...em sẽ mách ông nội!"
Lục Kiêu nhìn đứa em họ yếu ớt không chịu nổi một đòn, khinh thường nói: "Em nghĩ anh sẽ nghe lời lão già đó à?"
Lục Cẩn Ngôn nhe răng, cũng đúng ha, anh trai cậu ta có tính cách ngang ngược, ông nội cậu ta cũng có tính cách ngang ngược.
Tên cướp lớn và tên cướp nhỏ gặp nhau, ai cũng không phục ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục lão gia tử, người luôn luôn hô mưa gọi gió độc đoán bá đạo, chỉ khi đối mặt với Lục Kiêu mới tức đến mức lên trời.
Lúc anh trai cậu ta vừa trưởng thành, ông nội cậu ta bị sao đó, ép anh trai cậu ta đính hôn với cháu gái ngoại của ánh trăng trắng, kết quả anh trai cậu ta căn bản không thèm quan tâm đến ông nội cậu ta, chế giễu: "Nếu ông vẫn luôn nhung nhớ ánh trăng trắng đã khuất kia như vậy, thì cưới cháu gái ngoại của người ta đi, bây giờ không phải đang thịnh hành cái gì mà văn học sao, ông có thể chơi một vố tình yêu thân lúc xế chiều."
Ông nội anh tức giận đến mức dựng tóc gáy, lần thứ n tống anh trai anh ra khỏi nhà, buông lời độc địa hoặc là ngoan ngoãn đính hôn, hoặc là bị đuổi khỏi nhà.
Kết quả thì sao?
Anh trai anh chạy thẳng đến Thành phố A, mở một công ty, phát triển đến mức vô cùng thịnh vượng.
Ngay cả khi ở Thành phố B, anh cũng đã nghe nói đến tên tuổi của công ty Xio, quả không hổ danh là anh trai anh!
Lục Cẩn Ngôn vốn định âm thầm đầu tư vào công ty của anh trai, kết quả bị từ chối một cách vô cùng phũ phàng.
——“Đừng làm phiền tôi.”
Phong cách lạnh lùng này, đúng là anh trai anh rồi!
Điều mà Lục Cẩn Ngôn bội phục nhất ở anh trai mình từ nhỏ đến lớn chính là, kiêu ngạo cũng phải có vốn liếng.
Thời niên thiếu, anh trai anh đã cãi lời ông nội, bị đuổi đến sa mạc Gobi, cắt đứt mọi nguồn tài chính, muốn anh phải cúi đầu nhận lỗi.
Kết quả anh trai anh quay sang gia nhập cộng đồng dân tộc thiểu số địa phương, chăn nuôi đại bàng và cừu, sống bằng cách trao đổi hàng hóa, sống rất thoải mái.
Lúc đó, Lục Cẩn Ngôn lén lút đi thăm anh trai mình, thấy Lục Kiêu cưỡi ngựa, một con đại bàng vàng đậu trên cánh tay anh, cảnh tượng đó thật sự rất oách!