Hai người cứ thế qua lại, cuối cùng trận chiến chấm câu trẻ con này kết thúc bằng hai từ ngữ khí.
【Lục Kiêu: Hừ.】
【Lâm Liên: Hừ.】
Đến nơi, Lâm Liên ra khỏi tàu điện ngầm, đến con phố quán bar nổi tiếng của thành phố A.
Đèn hoa mới lên, đủ loại bảng hiệu sáng đèn báo hiệu cho sự khởi đầu của cuộc sống về đêm.
Cô đi đến cuối con đường, một bức tường chắn trước mặt, tấm biển nhỏ nhấp nháy như bị hỏng, ghi ba chữ "Utopia".
Lâm Liên khẽ nhếch mép, khách quen đều nói tấm biển này mang đậm phong cách hoang tàn, thực ra là nó hỏng thật, nhưng Hạ Minh có tính trì hoãn, nên vẫn chưa sửa.
Không ngờ bây giờ nó lại trở thành một nét đặc sắc.
Lâm Liên ấn nút màu đỏ dưới bảng đèn, tiếng nhạc vui nhộn "Bang bang bang" vang lên.
Trên bức tường bên kia, nằm trong điểm mù, một cánh cửa tự động mở ra.
Cùng với tiếng giày cao gót, một chị đại tóc đỏ váy bó sát bước ra, dang rộng vòng tay, khoa trương nói: "Hoan nghênh quang lâm, vị vua ý tưởng vàng của tôi ơi~"
Lâm Liên được cô ấy ôm một cái: "Oa, chị nhiệt tình quá làm em sợ."
Hạ Minh liếc mắt đưa tình: "Mỹ nhân, sao em có thể nghi ngờ tấm lòng của chị chứ."
Lâm Liên: "Eo ơi~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Minh khoác tay cô đi vào trong, nhỏ giọng nói: "Lục Nhị thiếu đang đợi em bên trong đấy."
Lâm Liên bỏ mũ lưỡi trai xuống, thấy Hạ Minh đang nhìn chằm chằm vào mình: “Sao thế?"
"Em có thể để lộ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của em ra được không, em làm thế này trông như tội phạm bị truy nã ở đâu ấy."
Lâm Liên: "Kiểu sẽ bắt cóc thiếu gia nhà giàu phải không ạ."
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, một thiếu niên cao lớn đang dựa vào quầy bar chơi game, Hạ Minh đi tới: “Người tới rồi, hai người cứ nói chuyện đi."
Thiếu niên nhuộm tóc màu vàng nhạt,đều to lộ vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ ta đây là số hai.
Cậu ta tháo tai nghe xuống: “Lục Cẩn Ngôn."
"Lâm Liên."
Sau màn tự giới thiệu ngắn gọn, Lâm Liên lấy sổ tay và bút ra khỏi túi, bắt đầu vào việc.
"Anh có thể nói về nhu cầu chính của mình cho bữa tiệc này không?"
Lục Cẩn Ngôn nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Hạ Minh không nói với em sao, anh chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc ra mắt thôi, phương án trước của em khá tốt, cái gì mà ái dục...phục diện ấy."
Cậu ta ho khan một tiếng, nói với vẻ không tự nhiên: "Chỉ là nó hơi thẳng thắn quá, anh muốn đổi thành kiểu thuần ái hơn một chút, hiểu không?"
Lâm Liên nghe ra được sự giả vờ mạnh mẽ đó, không ngờ nam chính này lại khá thuần ái.
Tuy cảm thấy Lục Nhị thiếu này có chút quen mắt, nhưng Lâm Liên không nghĩ nhiều.