Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 98: Hoàn Chính Văn



“Cả nhà đều yêu con, Mạt Mạt.”

Vài chữ đơn giản ấy in hằn vào mắt Châu Mạt, khiến vành mắt cô đỏ hoe. Bàn tay chống trên bàn run rẩy không ngừng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt bàn trắng muốt, tụ lại, rồi vỡ ra thành từng giọt.

Những ký ức đen tối ùa về, khi đứng bên cạnh Tạ Xiễn, cô luôn bị nhắc nhở rằng mình không xứng với anh, rằng cô chỉ là con gái của người làm vườn, chẳng có gì cả. Sự tự ti ăn sâu vào tâm trí cô, nhấn chìm cô trong bóng tối, và cuối cùng, cô đã ép anh kết hôn.


Ngày ấy, chàng trai ấy mang đầy sự phẫn uất, nắm đấm suýt nữa giáng thẳng vào mặt cô.

Cô bị ném thẳng vào mặt một tập giấy đăng ký kết hôn. Tạ Xiễn ra nước ngoài, còn Tần Hồi thì dẫn theo một nhóm người đến cười nhạo cô.

“Nhìn đi, đây chính là kết quả của việc ép buộc. Cô vốn chẳng xứng với Tạ Xiễn. Dù anh ấy không quen ai ở nước ngoài thì cũng sẽ ly hôn với cô thôi. Cô có biết anh ấy học trường nào không? Cái trường ấy, dù cô có cố thế nào cũng chẳng thi đỗ nổi…”

Cô nhớ rõ từng câu nói của Tần Hồi, từng gương mặt mỉa mai ấy, nhưng lại chẳng thể làm gì để phản bác. Cuối cùng, cô chỉ biết dồn hết tâm trí vào việc quản thúc Tạ Xiễn…

Cô khoa trương trong nhà họ Tạ, muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng cô – Châu Mạt – là con dâu của nhà họ Tạ.

Thế nhưng, cô quá yếu thế, cách làm lại quá thấp hèn. Ánh mắt nhà họ Tạ nhìn cô ngày càng lạnh nhạt, vì chính cô là người ép Tạ Xiễn ra nước ngoài.

Cô đã ép buộc thay đổi cả tương lai của anh.

Nhưng giờ đây, tất cả đã qua rồi.

Cái gai ấy cũng đã được nhổ bỏ.

“Đang ngẩn người gì thế?” Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô. 

Châu Mạt giật mình, vội đưa tay lên lau nước mắt, đáp: “Không có gì cả.”

Bị xoay người lại, cô đối mặt với gương mặt người đàn ông ấy. Cô lau nước mắt quá chậm, khoé mắt vẫn còn vương giọt lệ. Tạ Xiễn hơi nhướng mày nhưng không hỏi thêm.


Bởi vì… anh biết cô đang xúc động.

Có những lời không cần phải nói. 

Anh bưng bát canh lên, mở nắp, đặt thìa vào rồi ôm lấy vai cô, dắt cô ra phòng ăn.

Bát canh được đặt lên bàn ăn, Tạ Xiễn để cô ngồi xuống. Châu Mạt lại khẽ lau khoé mắt, rồi mới ngồi vào chỗ, cầm lấy thìa. Sau đó, cô ngẩng đầu, nhìn anh: “Này, anh không định hỏi vì sao em khóc à?”

Chồng kiểu gì thế này.

Chẳng có chút tình cảm nào…

Tạ Xiễn chống tay lên bàn, hơi cúi người xuống, cổ áo hơi mở.

Anh cong môi, đáp qua loa: “Vì sao em khóc?”

Khỉ thật. Hỏi kiểu này thì trả lời thế nào?

Châu Mạt trừng mắt, quay lại cầm thìa, cúi đầu. Cằm cô bị ngón tay anh khẽ nâng lên, giây sau, Tạ Xiễn đã hôn lên khoé môi cô…

Giọng anh trầm thấp: “Chú nhỏ nhà em nói hết rồi, đúng là cái đồ chó không biết giữ mồm giữ miệng.”

Châu Mạt trừng mắt kinh ngạc.

Thế thì cả nhà này đều là đồ “chó” à?

*

[Hoàng Thái Hậu] được ấn định phát sóng vào kỳ nghỉ hè, mùa phim mà hàng loạt bộ tranh nhau suất chiếu.

Từ tháng tư, Châu Mạt đã phải chạy khắp các thành phố để quảng bá [Hoàng Thái Hậu]. Bây giờ cô đã có fan, đi đến đâu cũng có người giương cờ reo hò cổ vũ.


Đây là bộ phim đầu tiên cô đóng vai chính đúng nghĩa, lại còn chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng nên được quan tâm đặc biệt. Dưới sự giám sát của Thành Anh, tài khoản Weibo của cô cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Cô thường xuyên đăng ảnh quảng bá phim, đôi khi còn đăng hình ảnh từ các sự kiện để thu hút và tương tác với người hâm mộ.

Gần đây vừa bước trên thảm đỏ của một liên hoan phim, Châu Mạt mặc một chiếc váy đỏ ôm sát xẻ tà cổ V, đi đôi giày cao gót đen, đơn giản mà quyến rũ. Sau khi đi thảm đỏ, cô còn tham gia lễ trao giải, ngồi cạnh Trần Du Tây.

Trần Du Tây luyên thuyên bên tai cô, hết chuyện này đến chuyện kia…

Châu Mạt muốn không nghe cũng không được.

Nào là Giang Dị lại có bạn gái mới, là một biên kịch nổi tiếng. Rồi thì cặp vợ chồng nào đó đã ly hôn nhưng vẫn giả vờ là cặp đôi mẫu mực. Cô ấy lại chỉ vào một nữ minh tinh mới nổi, nói: “Cô ấy mang thai rồi đấy, nhìn bụng là biết.”

Châu Mạt chán nản, đưa mắt nhìn theo.

Nữ minh tinh đó mới nổi không lâu, nghe nói vẫn độc thân, mà giờ đã mang thai rồi sao? Mặc váy màu xám bạc, khoác áo choàng dài, không nhìn ra chút nào là mang bầu…

Cô nhướn mày: “Không thấy gì cả.”

“Chị Mạt, mắt chị kém thật đấy.” Trần Du Tây bĩu môi.

Châu Mạt: “…”

Tôi chưa từng sinh nở, sao mà biết được?


Trần Du Tây thở dài, tựa lưng vào ghế, rồi ánh mắt vô thức quét qua bụng Châu Mạt.

Châu Mạt cau mày nhìn cô ấy, rồi theo ánh mắt nhìn xuống bụng mình, khẽ tặc lưỡi: “Đừng nhìn, chưa có. Trước tuổi bốn mươi tôi không định sinh con đâu.”

Sự nghiệp cô mới bắt đầu, sao có thể mang thai bây giờ.

Tuyệt đối không.

Nhất định không.

“Ừm.” Trần Du Tây chớp mắt, rút lại ánh nhìn.

Khi thảm đỏ kết thúc cũng đã gần mười giờ tối, bên ngoài trời đã tối đen. Châu Mạt cùng vài diễn viên trò chuyện thêm lúc nữa rồi mới rời khỏi hội trường.

Về đến khách sạn đã gần mười một rưỡi. Sau cả ngày mang giày cao gót, chân cô mỏi nhừ.

Bước ra khỏi thang máy, cô liền tháo giày cao gót cầm trên tay, vừa đi vừa khe khẽ ngân nga một khúc hát.

Quẹt thẻ mở cửa, cô đẩy vai bật đèn lên.

Phòng khách vang lên tiếng “tách” nhẹ.

Tiến vào trong, cô thấy Tạ Xiễn đang dựa vào bệ cửa sổ, nhâm nhi cà phê. Anh nghiêng đầu nhìn cô, mặc quần dài đen và sơ mi trắng, lười biếng cất tiếng: “Về rồi à?”

Châu Mạt khựng lại: “Anh đến từ khi nào vậy?”

Cô vẫn đang cầm giày trên tay, bàn chân trần xoay nhẹ trên sàn nhà.

Tạ Xiễn liếc nhìn vài lần, ánh mắt dừng lại nơi mắt cá chân cô, bật cười khe khẽ: “Hai tháng không gặp, em không nhớ anh sao?”


Phải nói là… có một chút nhớ thật.

Châu Mạt cúi xuống đặt giày xuống đất, đi chân trần bước lại gần.

Tạ Xiễn đặt tách cà phê xuống, kéo cô vào lòng.

Châu Mạt vòng tay ôm eo anh, cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Cô vẫn còn vương chút hương nước hoa, vòng eo thon gọn.

Ôm một lúc, Tạ Xiễn liền nghiêng đầu, hôn lên cổ cô, bàn tay cũng bắt đầu không yên phận…

Giây tiếp theo, Tạ Xiễn xoay người lại, bế bổng Châu Mạt đặt lên bệ cửa sổ, nghiêng người áp sát cô, giữ lấy tay cô ép lên mặt kính.

Nụ hôn của anh sâu dần.

Một chân Châu Mạt buông thõng xuống, làn da trắng mịn như ngó sen. Theo từng chuyển động, chân cô thỉnh thoảng lại co lại. Trong khoảnh khắc đắm chìm quá sâu, Châu Mạt bỗng mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, như thể cô đã quên mất việc gì đó quan trọng, hoặc có điều gì cần làm mà chưa kịp thực hiện…

Đêm đã khuya.

Châu Mạt tựa vào ngực Tạ Xiễn, tay cầm điện thoại lướt Weibo.

Tạ Xiễn đưa tay che mắt cô: “Ngủ thôi.”

“Em xem thêm chút nữa.” Giờ này có nhiều tin về thảm đỏ, đúng lúc đó, Châu Mạt nhìn thấy một dòng hot search: #Châu Mạt Mang Thai#

Cô lập tức bật dậy khỏi giường, ấn mở đường link.


Chết tiệt.

Ảnh này ai chụp vậy?

Góc nào mà chụp bụng cô to thế kia…

Chụp kiểu gì vậy?

Mù nghệ thuật à?!

Khỉ thật.

Dưới bài viết, không ít fan bình luận: “Trời ơi, có thai thật à?”

“Cưới lâu rồi mà, Mạt Mạt mang bầu cũng hợp lý thôi!”

“Á á á á thích quá, sắp được đón một em bé rồi!”

“Mang đi, mau mang thai đi… ha ha ha ha.”

“Ơ sao mấy cô đi thảm đỏ hôm nay trông ai cũng bụng phình ra thế nhỉ, ha ha ha ha.”

Ngay sau đó, Thành Anh cũng gửi tin nhắn WeChat tới.

Châu Mạt chưa kịp xem đã tiếp tục lướt Weibo. Phía sau, một cơ thể đàn ông áp sát, gương mặt sa sầm lấy đi điện thoại trong tay cô: “Ngủ rồi, còn lướt gì nữa…”

Tay bị rút không còn gì, Châu Mạt khựng lại một nhịp, chợt lóe lên một suy nghĩ trong đầu.

Cô lập tức quay người lại, túm lấy tai Tạ Xiễn: “Vừa rồi anh không đeo bao đúng không????”

Tạ Xiễn cúi đầu, để mặc cô kéo, “Thì sao?”


“Thì sao là thế nào? Em không muốn mang thai, anh không hiểu à? A a a a, chết tiệt, sao dạo này ai cũng nhìn chằm chằm vào bụng em thế?!”

Vừa nói, cô vừa sờ bụng mình, vẻ mặt đầy lo lắng. Không hiểu vì sao, giữa h.ai chân mày cứ giật giật.

Tạ Xiễn lười biếng bật cười: “Mang thì mang, có sao đâu?”

“Không được, em không thể có thai.” Châu Mạt thật sự không muốn mang thai, năm nay cô còn hai bộ phim phải quay.

Tạ Xiễn chống tay ra sau, chăn trượt xuống, để lộ lồng ng.ực anh.

Trên đó còn nguyên vết móng tay cô vừa để lại. Anh nói: “Không mang đâu, em đang trong kỳ an toàn.”

“Thật… thật chứ?” Châu Mạt lại không kiềm được, với tay lấy điện thoại.

Màn hình vẫn sáng, hiển thị hình ảnh cái bụng “to tướng” bị chụp kia.

Cô lập tức đẩy điện thoại sang bên, lăn người ôm lấy Tạ Xiễn: “Ngủ thôi.”

Tạ Xiễn nhướng mày, cuối cùng cũng đồng ý ngủ.

Anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó ôm cô cùng nằm xuống.

Châu Mạt vùi mặt vào ngực anh, Tạ Xiễn vòng tay ôm lấy cô.

Anh tắt đèn ngủ, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Anh cúi mắt, nhìn nghiêng gương mặt cô.

Khóe môi khẽ nhếch lên.

Cô ngốc thật.


Hai bộ phim đúng không? Cả hai đều hợp tác với Tiêu Chân đúng không?

Còn định chụp ảnh tạp chí với cậu ta nữa đúng không?

Kỳ an toàn cái quái gì.

Hôm nay…

Anh đã cố ý.

*

Sáng hôm sau, Châu Mạt đăng bài đính chính trên Weibo.

Mấy bức ảnh kia phần lớn đã bị gỡ, nhưng vẫn có rất nhiều fan vào hỏi cô có phải đang mang thai không.

Một số còn quá đà, hỏi thẳng: “Có phải con của Tạ Tổng không?”

Khỉ thật. Mấy nữ minh tinh thật sự có bầu thì chẳng bị chụp gì, còn cô thì bị chụp trúng.

Weibo của Châu Mạt đăng:

Tôi, KHÔNG, CÓ, THAI!! Ai, đã, chụp, tôi, xấu, như, thế, bước, ra, đây, chịu, chết, đi!!

Từ khi bắt đầu hoạt động Weibo, phong cách cá nhân của Châu Mạt trên mạng luôn là kiểu như đang trò chuyện thân mật với fan.

Ví dụ như: “Hôm nay thấy được năng lực của đạo diễn Lưu, tự thấy bản thân thua kém, xin cúi đầu bái phục.”

Hoặc: “Hừ, Tạ Xiễn, cái đồ đàn ông khốn kiếp này lại cho tôi leo cây, mọi người bảo tôi nên xử anh ta thế nào đây…”

Thế là fan bên dưới nhao nhao góp ý, đủ mọi cách để “gi.ết chết” Tạ Xiễn khiến họ cảm thấy sảng khoái.

Cho nên, khi Châu Mạt đăng bài này, chẳng ai lấy làm ngạc nhiên.

“Ha ha ha ha ha, ai đã chụp cái ảnh xấu kia, ra đây cho Mạt Mạt dắt đi một vòng, khỏi nói, giờ chắc nổi lắm rồi.”

“Ừ rồi, biết rồi, chị không có bầu, tới người tiếp theo đi.”

“Không có thai mà bụng to thế kia, chị quên chỉnh ảnh à? Mạt Mạt chị quên mình là diễn viên rồi sao? Phải giữ dáng đó nha.”

“Nhìn là biết có bầu rồi.”

“Ha ha ha, được rồi được rồi, chị xoá hết ảnh xấu rồi, có phải nên đền cho tụi em bộ ảnh mới không? Nhanh lên, đừng giải thích nữa, biết chị chưa có thai rồi.”

“Thích kiểu viết Weibo của Mạt Mạt lắm luôn, chất thật, ha ha ha ha.”

“Gọi chồng chị ra chịu chết là hợp lý đó.”

“Mạt Mạt, bao giờ chị có bầu thế??”

Tôi biết thế nào được.

À mà khoan…

Mắc gì mình phải mang thai chứ.

Cô đang trong giai đoạn thăng tiến mà.

Giai đoạn này quan trọng đến mức nào, ai cũng biết.

Sau khi đăng bài đính chính trên Weibo, Châu Mạt cũng không quan tâm thêm nữa. Dù sao cô cũng đang trong kỳ an toàn, sẽ không sao đâu.

Bên giường, Tạ Xiễn treo khăn lên móc, mặc xong áo quần, cài cúc đến hai chiếc cuối cùng, cúi người cầm lấy đồng hồ đeo vào, sau đó khom người hôn nhẹ lên trán Châu Mạt.

“Anh đi trước đây.”

Châu Mạt nghiêng đầu: “Anh không ở lại thêm hai ngày à?”

Đi gì mà gấp vậy?

Tạ Xiễn chỉnh lại cổ áo, mỉm cười: “Không ở lại được.”

Nói xong, anh cầm điện thoại gọi cho Vu Quyền, bảo anh ấy lái xe đến dưới lầu.

Châu Mạt đành phải rời giường, đi theo sau anh ra cửa tiễn. Ngón tay cô khẽ lướt trên vách tường, loáng thoáng nghe thấy Vu Quyền bên kia hỏi: “Thành công rồi chứ, Tạ Tổng…”

Thành công?

Gì cơ?

Châu Mạt nheo mắt lại, còn người đàn ông kia đã cúp máy, bỏ điện thoại vào túi, quay người lại chặn lấy đôi môi cô.

Tâm trí Châu Mạt lập tức rối loạn, theo bản năng kiễng chân, ngẩng đầu hôn đáp lại.

Sau một nụ hôn khiến cả hai đều thở gấp, Tạ Xiễn nhéo eo cô một cái: “Một tháng nữa gặp lại.”

Anh phải ra nước ngoài một tháng.

Tập đoàn Tài chính Hằng Viễn đang gặp trục trặc.

Hai má Châu Mạt vẫn còn đỏ ửng, cô khẽ “ừ” một tiếng, tiễn anh ra cửa rồi đóng lại.

Cô đã hoàn toàn quên mất ban nãy mình đang suy nghĩ gì…

Tháng tiếp theo, Châu Mạt phải quay hai quảng cáo đại diện, tiếp tục chạy lịch quảng bá [Hoàng Thái Hậu], tham gia các sự kiện. Hai kịch bản phim điện ảnh cũng đã được gửi đến tay cô, một là phim tội phạm, một là phim quân đội, nam chính đều là Tiêu Chân, còn nhà đầu tư chính là Châu Mạt.

Tập đoàn Cao Đằng giờ là của cô, cô hoàn toàn có quyền đầu tư.

Cuối tháng, cô còn phải chụp ảnh cho tạp chí.

Số tạp chí lần này lấy tông chủ đạo là đen và đỏ, Tiêu Chân cũng nhận lời chụp cùng.

Ngày chụp hôm ấy, trời nắng đẹp, nhưng tâm trạng Châu Mạt lại không được tốt. Cô cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, nhưng không rõ cụ thể là ở đâu, từ sáng sớm đã uể oải, mệt mỏi không muốn động đậy.

Tiểu Vân luôn kè kè bên cạnh, có phần lo lắng, còn đưa tay sờ trán cô: “Chị Mạt, có phải bị sốt không?”

Châu Mạt lắc đầu: “Không, sáng nay chị đo rồi, không sốt.”

Sáng nay tỉnh dậy là cô đã thấy chóng mặt, cơ thể khó chịu, rất mệt mỏi.

“Hay là hôm nay mình đổi lịch chụp?” Tiểu Vân suy nghĩ rồi đề xuất, cũng sai Tiểu Sách đi mua bữa sáng.

Châu Mạt lắc đầu: “Không được, hôm nay thầy Tiêu cũng chụp, hẹn nhau vất vả lắm mới không trùng lịch.”

Tạp chí này cũng không dễ để hẹn lịch, mà sắp tới cô lại bận kín, không còn thời gian.

Tiểu Vân cũng hiểu điều đó.

Vậy nên chỉ nhắc một lần rồi thôi, càng chăm sóc kỹ cho cô hơn.

Giờ đây, Châu Mạt đã có chuyên viên trang điểm riêng. Người trang điểm vừa tới đã bày biện dụng cụ, Châu Mạt ngồi trên ghế, hơi buồn ngủ.

Xung quanh toàn là mùi mỹ phẩm, càng khiến cảm giác khó chịu tăng lên.

Tiểu Vân đang xoa bóp vai cho cô thì cửa mở, Tiểu Sách mang bữa sáng về.

Chỗ này gần biển, hải sản tươi ngon, cháo cá ở đây cũng rất nổi tiếng. Tiểu Sách đã đến tiệm cháo ngon nhất, đặc biệt mang về cho cô.

Cậu mở nắp hộp, mùi cháo cá lẫn mùi gừng xộc lên.

Châu Mạt vốn đã không muốn ăn, miễn cưỡng bưng lên, vừa đưa tới mũi…

Mùi đó càng nồng hơn, cô đột nhiên thấy buồn nôn, vội đặt cháo xuống bàn trang điểm, lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy thùng rác nôn khan…

Nhưng chẳng nôn ra gì cả, chỉ thấy màu đỏ của thùng rác in đậm vào mắt cô, xoay vòng vòng…

Tiểu Vân vội chạy đến, vỗ lưng cho cô: “Chị Mạt! Chị Mạt…”

Cả phòng đều rối lên.

Châu Mạt ôm lấy thùng rác rất lâu mới ngẩng đầu, lau khóe miệng, trong đầu bỗng vụt qua một suy nghĩ: “Chỗ này cách bệnh viện bao xa?”

Tiểu Vân khựng lại, chuyên viên trang điểm bên cạnh đáp: “Chừng nửa tiếng, tôi gọi Tiểu Sách lái xe nhé?”

“Đi.”

Châu Mạt đẩy thùng rác ra, dựa vào người Tiểu Vân đứng dậy, đưa tay tìm điện thoại, mở lịch.

Bận quá nên cô quên mất, tháng này kinh nguyệt trễ hơn nửa tháng, vẫn chưa đến.

Cơn choáng váng lại ập tới.

Không thể nào.

Tuyệt đối không được.

Nhưng cô cũng không thể trốn tránh, phải đến bệnh viện kiểm tra.

Nửa tiếng sau, Châu Mạt đeo khẩu trang, che chắn kỹ càng, được Tiểu Sách đưa vào viện.

Vừa vào, đã nghe nói Tiêu Chân cũng đến rồi, còn nhắn tin hỏi cô bao giờ bắt đầu chụp.

Châu Mạt đành bảo anh chụp trước.

Tiêu Chân nhắn lại: “Được.”

Gặp bác sĩ, quy trình khá nhanh chóng, họ đưa cho cô que thử.

Thử xong.

Châu Mạt không dám nhìn kết quả, Tiểu Vân đứng bên cạnh hỏi: “Chị ơi, hai vạch nghĩa là sao?”

Nghĩa là sao?

Ha.

Có thai rồi đấy.

Sợ gì thì gặp nấy, từ sau sự kiện thảm đỏ một tháng trước, lông mày cô cứ giật liên hồi.

Châu Mạt ngồi trên ghế, chợt nhớ đến cái đêm hôm ấy.

Và còn…

Còn nữa.

Tạ Xiễn nói kỳ an toàn các thứ… hôm đó giọng anh dịu dàng lạ thường.

Cô nói không muốn có con.

Anh cũng không tức giận, chẳng giống mọi khi, bình thường thì chỉ cần không hài lòng là lập tức lạnh mặt.

Cuối cùng.

Trước khi rời đi, hình như cô loáng thoáng nghe Vu Quyền nói gì đó…

Thành công rồi?

Thành công rồi?

Châu Mạt lập tức bật dậy khỏi ghế, Tiểu Vân thấy thế vội vàng đỡ lấy cô.

Châu Mạt nghiến răng nói: “Về Hải thị.”

“Dạ? À, được ạ.” Tiểu Vân đáp lời, lập tức lấy điện thoại đặt vé.

*

Ba tiếng sau, Châu Mạt đặt chân xuống sân bay Hải thị, đi lối VIP, che chắn kín mít rồi lên xe thương vụ.

Dọc đường đi, cô vẫn theo phản xạ lấy tay che bụng, đến khi nhận ra mới buông xuống, thật sự là sắp phát điên rồi…

Vừa lên xe, Châu Mạt liền bảo Tiểu Vân gọi điện cho Vu Quyền, hỏi xem cái đồ chó Tạ Xiễn kia đang ở đâu.

Số của Tiểu Vân gọi sang tức là có việc gấp, nên dù có bận đến mấy, bên kia Vu Quyền cũng sẽ nghe máy.

Sau khi cúp máy, Tiểu Vân quay sang nói với Châu Mạt: “Đang họp ở chi nhánh Cao Thịnh.”

“Tốt.”

Nói là chi nhánh, nhưng thực ra phần lớn công việc của Tạ Xiễn đã được chuyển về Hải thị. Anh đã mua một toà nhà mới, hiện đang cải tạo, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ Tập đoàn Cao Thịnh sẽ được chuyển đến đây.

Khi đến chi nhánh Cao Thịnh.

Châu Mạt đi bằng thang máy riêng của Tạ Xiễn. Vừa ra khỏi thang, đi đến đâu cũng có tiếng chào “phu nhân”, nhưng cô chẳng có tâm trạng để đáp lại.

Cô đi thẳng đến văn phòng của Tạ Xiễn.

Đặt dấu vân tay lên khoá, “tách” một tiếng, cửa tự động mở ra hai bên.

Bên trong, mấy người đàn ông đồng loạt quay đầu nhìn.

Tạ Xiễn đút tay trong túi, đang khom người dập điếu thuốc, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu.

Ngay cửa.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài đỏ rực, ánh mắt đầy lửa giận, một tay khẽ đặt lên bụng.

Lông mày Tạ Xiễn giật nhẹ.

Giây tiếp theo, anh nhướng mày, chủ động hỏi: “Bàn giặt đồ hay là kéo tai?”

Vài người ngồi quanh bàn trà, trong đó có cả Thẩm Nguyên, đều sững sờ.

Cái gì?

Nghe nhầm à?

Gì cơ?

Tạ tổng ở nhà lại không có địa vị đến vậy sao?

Còn có cả “Bàn giặt đồ”, “kéo tai”!

Châu Mạt mím môi, nghiến răng: “Bàn giặt đồ à? Hôm nay anh có quỳ cả sầu riêng em cũng không tha thứ cho anh!”

Trời đất?

Còn có cả… sầu riêng!

Mấy người đàn ông bất giác siết chặt đầu gối, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đau rồi.

Tạ Xiễn chậm rãi dập điếu thuốc, đứng dậy, bước đến, khom người, cúi đầu nhìn bụng cô, bật cười khẽ: “Vậy kéo tai trước, về nhà rồi anh quỳ… cái gì cũng theo ý em.”

Tên chó này dịu dàng quá đáng rồi.

Châu Mạt choáng váng, đầu óc rối bời chẳng phân biệt nổi gì nữa, cô túm tai anh, vài giây sau, người đàn ông bật cười lạnh: “Giờ thì hai bộ phim đều phải hoãn rồi nhỉ?”

“Tạ Xiễn…”

Giọng người phụ nữ vang lên như sấm rền.



Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn đến đây là hoàn toàn kết thúc rồi.

Yêu mọi người, cảm ơn các bạn đã đồng hành đến ngày hôm nay, thực sự rất biết ơn.

Tiếp theo sẽ là các phần ngoại truyện, có một phần về em bé, một phần về chú nhỏ, và cả ngoại truyện của [Mong anh].

[HOÀN CHÍNH VĂN]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com